Mục lục
Linh Quan Dạ Hành
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chiếc Khổng Minh đăng như một ngọn tinh hỉa giữa bầu trời đêm, tiếng gió phả qua khiến chiếc lục lạc vang lên không ngớt, chẳng biết vì sao tôi cứ có cảm giác không thích hợp.

Một dự cảm bất an trào dâng.

Quá tà khí, sao chỉ treo thêm cái lục lạc vào mà ngọn Khổng Minh đăng lại trở nên tà khí như vậy? Trong lòng dấy lên nỗi sợ vô hình, càng đuổi theo xa, nỗi sợ càng mãnh liệt, cho đến khi ra khỏi nội thành thì lông tơ toàn thân tôi đã dựng đứng hết.

Có gì đó không ổn nhỉ? Lâm Đông thở dốc nói: "Vẫn...vẫn phải đuổi nữa à?"

Tôi rõ ràng cảm giác chính Lâm Đông cũng đang sợ hãi, mà cùng là ra tới ngoại ô, sao ban nãy không có cảm giác sợ như lần này? Nếu chỉ một mình tôi sợ thì có khả năng là thần hồn nát thần tính, nhưng đến một người chẳng có thông linh như Lâm Đông cũng sợ.

Tôi hỏi: "Anh sợ à? Anh đang sợ cái gì?"

"Tôi...tôi cũng không biết, chỉ có cảm giác chiếc đèn kia rất đáng sợ, âm thanh lục lạc thật dọa người."

Anh ta cũng có cảm giác giống mình?

Lúc này thì chiếc đèn đang bay về phía ngọn núi xa, tôi khẽ cắn môi: "Đuổi!"

Đã đến nước này rồi, nếu vì sợ mà bỏ cuộc thì thật không thể nói nổi.

Đêm khuya mà lên núi, có rất nhiều điều kiêng kỵ, tôi vội bỏ túi xách ra lấy một nắm nhang, châm lửa đưa cho Lâm Đông một nửa, dặn: "Sau khi lên núi, cứ qua ngã rẽ phải cắm một nén nhang, gặp mồ mả thì cắm ba nén, lúc nói chuyện phải thật nhỏ, còn nữa, ghi nhớ cho kỹ, không được gọi tên nhau."

Lâm Đông gật gật, thoạt nhìn thì có vẻ bình tĩnh, nhưng nét mặt tái nhợt, đôi chân run rẩy không ngừng. Thấy anh ta như vậy, tôi nói: "Anh là anh đừng lên núi nữa."

Lâm Đông kiên định: "Tôi không thể để cậu đi mạo hiểm một mình được."

Chúng tôi đi dọc đường núi lên trên, đuổi theo chiếc Khổng Minh đăng. Ánh lửa trong ngọn đèn bắt đầu mờ dần rồi nó rơi từ trên không trung xuống dưới.

"Mau!" Tôi nói.

Nếu chiếc đèn rơi vào rừng cây thì khó mà tìm. Tới nơi, chúng tôi phát hiện ngọn đèn rơi vào một khu nghĩa địa, mà cổng khu nghĩa địa đang khóa trái.

Lâm Đông hỏi: "Chẳng lẽ nữ thi bị giấu trong này?"

Có cảm giác không đúng lắm, chiếc đèn này quá quỷ dị, tôi nói: "Trèo vào xem!"

Tường bao rất thấp, trèo vào khá nhẹ nhàng. Chiếc đèn rơi trên nóc một ngôi nhà gỗ trong nghĩa trang. Thoạt nhìn thì không có gì, nhưng xung quanh chiếc đèn âm khí ngưng tụ không tán, đột nhiên tôi nhớ đến một chuyện đáng sợ.

"Xong rồi!"

"Sao vậy?" Lâm Đông hỏi.

Nói xong, có cảm giác lạnh gáy phía sau, anh ta định quay đầu thì tôi ngăn lại, nói nhỏ: "Đừng quay đầu lại!"

Nếu giờ mà quay đầu, chắc chắn sẽ bị dọa đến ngất xỉu. Tôi chỉ nghĩ lục lạc có tác dụng khiến Khổng Minh đăng dẫn đường tới cái xác mà quên mất, treo lục lạc lên Khổng Minh đăng cũng sẽ thu hút các hồn ma khác.

Khổng Minh đăng, nến sáp đỏ, thêm lục lạc, rõ ràng là một chiếc chiêu hồn linh. Tôi không dám tưởng tượng hiện giờ quanh mình có bao nhiêu hồn ma, chỉ cần quay đầu một chút có khi sẽ sợ đến chết.

Làm thế nào bây giờ?

Phía sau có tiếng bước chân dồn dập, không chỉ một hai, mà là một đám. Lâm Đông sợ mềm nhũn người: "Làm sao đây?"

Mẹ, bản thân tôi cũng sợ đến hết hồn, nào biết phải làm sao, liều mạng nuốt nước bọt, nói: "Không sao không sao, đừng sợ, để tôi nghĩ cách."

Cũng may đây không phải chiêu hồn linh chân chính, chắc sẽ không hấp dẫn lệ quỷ. Theo tôi đoán thì có khi phần lớn chỉ là đám cô hồn dã quỷ thông thường.

Bỏ túi xách xuống, những thứ có thể dùng không nhiều lắm, bên trong có một cuộn chỉ đỏ, mấy tờ giấy vàng, và sáu cây nến đỏ. Những thứ này đều vô dụng, dùng được chỉ có hai thứ, một cây nến sáp ong và chiếc gương bát quái.

Gương bát quái quá hung, nhưng nếu đối phó với một hồn ma thì được, vấn đề là ở đây có rất nhiều, sẽ chỉ chọc giấn chúng mà thôi.

Tốt hơn hết vẫn nên dùng cách ôn hòa, nến sáp ong. Nhưng đáng tiếc là chỉ có một cây, nghĩ đoạn tôi bẻ đôi ra, mỗi người cầm một nửa, châm lửa. Làm như vậy thì những cô hồn dã quỷ cấp thấp sẽ tạm thời không nhìn thấy chúng tôi.

Lâm Đông run rẩy hỏi: "Làm thế này hữu dụng không?"

Tôi nói: "Trông chờ vào vận may vậy, nếu không có lệ quỷ thì sẽ không sao."

Nửa cây nến sáp ong căn bản không đủ cho chúng tôi xuống núi, mà đứng ở đây thì đồng nghĩa với chờ chết. Ánh mắt tôi dừng lại ở chiếc đèn Khổng Minh, tuy dùng nến đỏ cộng thêm lục lạc thì thành chiêu hồn linh, nhưng cũng đã pàm dấy lên tác dụng phụ đó là tìm về cái xác, nếu đoán không sai thì nữ thi được giấu bên dưới căn nhà.

Tôi nghĩ đến một cách, bèn quay sang bảo Lâm Đông: "Anh đứng im đây đừng di chuyển, tôi sang lấy ngọn đèn về đã."

Lâm Đông nói: "Cậu điên à, giờ mà vẫn còn nghĩ đến cái đèn, không cần mạng nữa chắc?"

Tôi khom tay che ngọn nến, đi về phía căn nhà gỗ: "Đây là cơ hội duy nhất cho mạng sống của chúng ta!"

Thấy tôi đi về phía căn nhà, Lâm Đông cũng sợ hãi đi theo. Căn nhà rất thấp, tôi trèo lên dễ dàng cầm chiếc đèn xuống. Chiêu hồn linh cần có sự phối hợp của lục lạc và nến đỏ, nến đã cháy hết, chiêu hồn linh cũng mất đi tác dụng.

Tôi gỡ mẩu móng tay của nữ thi ra, sau đó bỏ thêm nhựa thông vào, châm lửa. Phùng một tiếng, ngọn lửa bùng lên, chiếc đèn Khổng Minh lại phát sáng, ánh sáng dần soi xung quanh tôi và Lâm Đông, phía sau vang lên tiếng kêu trầm thấp, ma sợ lửa!

Nhiệt khí bốc, chiếc Khổng Minh đăng lại từ từ bay lên bầu trời, tiếng lục lạc cũng bắt đầu kêu. Lâm Đông căng thẳng hỏi: "Đám ma quỷ có đi theo không."

"Có!"

Khổng Minh đăng bay đi, tiếng bước chân, tiếng thở nhẹ, còn cả tiếng nói xì xào liền biến mất. Áng chừng như tất cả đã đi theo ngọn Khổng Minh đăng rồi.

"Phù!!!" Tôi thở phào nhẹ nhõm, tránh được một kiếp!

"Nữ thi chắc là ở trong căn nhà!" Tôi nói.

Ngoài cửa khóa bằng khóa sắt, chúng tôi phải dùng đá để đập cánh cửa gỗ. Đẩy cửa ra, bên trong mùi hôi thối bốc lên sặc người, bên cạnh đó là mùi vôi sống.

Chúng tôi giơ nến đi vào, trên tấm ván gỗ chất đầy năm cái xác, đều là phụ nữ, phần bụng dưới hơi gồ lên, tất cả đều từng mang thai.

Tấm ván cách mặt đất chừng 1m, được treo trên không. Việc cách đất này cũng là để làm chậm quá trình thối rữa của thi thể, Lâm Đông kêu lên: "Là Chân Mộ Tuyết!"

Tôi tập trung nhìn lại, đúng vậy. Xác Chân Mộ Tuyết tuy đã bắt đầu thối rữa, nhưng vẫn có thể nhận ra cô ấy. Dưới đôi chân trần, quả nhiên bị cột một sợi chỉ đỏ, không chỉ riêng cô ta, bốn cái xác còn lại cũng bị, đây chắc là hung thủ phòng ngừa việc hồn ma của họ chạy thoát, gây phiền toái cho bản thân.

Lâm Đông dứt bỏ sợi chỉ trên chân Mộ Tuyết, nói: "Chân Mộ Tuyết được giải thoát rồi, cô ấy chắc đã được tự do."

Tôi lắc đầu: "Còn cần xử lý những thi thể này nữa, nếu không, hung thủ quay về, lại lấy chỉ đỏ buộc chân, họ sẽ tiếp tục bị nhốt."

"Xử lý thế nào?"

"Thiêu, hỏa thiêu hết, hỏa thiêu là an toàn nhất."

Lâm Đông tán đồng ý kiến, hai chúng tôi khiêng tất cả thi thể ra ngoài bãi đất trống, lấy nhựa thổng đổ lên rồi châm lửa. Phừng, ngọn lửa bốc cao, cả năm cái xác chìm trong lửa hừng hực. Khói đen bốc lên cuồn cuộn, tôi nói: "Mau chạy đi, vạn nhất tên hung thủ kia phát hiện, hai chúng ta không đối phó nổi."

Ai dè Lâm Đông lại nói: "Tôi còn đang mong hắn đến ấy. Khốn kiếp, hại chết nhiều thai phụ vô tội như vậy, một xác hai mạng, tổng cộng là 10 mạng người!"

Tôi can: "Đừng hành động theo cảm tính, hung thủ nhất định là một âm dương sư, chỉ với hai chúng ta căn bản không thể chống cự, cứ nên về trước thì hơn."

Tôi kéo Lâm Đông ra hướng cổng sắt, chợt bên cạnh cánh cổng ló ra một cái đầu, làn da tím ngắt, lông nhung màu đen, tuy không đáng sợ bằng quỷ anh trên người Diệp nhị gia, nhưng đêm khuya lại đứng giữa nghĩa trang mà nhìn thấy cũng đủ dọa người.

Tôi hét lên sợ hãi, mà nó cũng giật mình, xoay người bỏ chạy.

Thấy nơ còn sợ hơn mình, tôi bạo gan nói: "Mau đuổi theo!"

Lâm Đông hỏi: "Đuổi theo cái gì?"

Con quỷ chạy thẳng xuống chân núi, chúng tôi cũng cấp tốc đuổi, ban nãy cứ cắm đầu chạy theo Khổng Minh đăng nên không chú ý, giờ mới nhận ra, hóa ra chúng tôi đang ở phía tây thị trấn.

Bởi cách chân núi không xa, chính là nhà tang lễ nơi ông già mù làm việc.

Tiểu quỷ chạy trốn, nhưng bó không chạy vào nhà tang lễ, mà quẹo vào con ngõ nhỏ, nơi có căn nhà của ông già mù. Hai chúng tôi chạy đến trước cửa căn nhà của ông ta thì đột nhiên nó biến mất không tăm hơi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK