Mục lục
Linh Quan Dạ Hành
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cuối cùng cũng tìm được đáp án sau bao lâu vất vả, đáng nhẽ tôi phải vui mới đúng, nhưng sao trong lòng tôi lại chẳng hề có chút cao hứng nào, thay vào đó là sự khó chịu.

Thậm chí còn đau âm ỉ.

Sở dĩ tôi nghi ngờ ông già mù là bởi tôi tin quỷ thiếp hơn, hiện giờ là một cảm giác bị người ta lừa gạt, đau lòng!

Tôi không hy vọng đó là cô ấy, thực sự không hy vọng. Nhưng tôi lại không thể không đối mặt với hiện thực, vốn dĩ những diễn biến này rất khó lường là vì lúc bị nhốt trong quan tài, chính quỷ thiếp đã cứu tôi.

Nhưng trên thực tế thì mọi chuyện rất đơn giản, cô ấy và Trương lão hán đều là ma, còn ông già mù với lão còng, thậm chí cả Nhất Diệp giả mạo đều là người, mà họ lại chẳng có thù oán gì với tôi. Tôi bị ma lừa!

Lâm Đông hỏi: "Cậu không sao đấy chứ Danh Đồng?"

Tôi lắc đầu, lấy lại tinh thần: "Tôi không sao, chẳng những không sao mà còn đang tỉnh táo hơn bao giờ hết."

Nói xong tôi liền đi chuẩn bị làm quỷ kén. Vẽ một đạo bùa chú theo chữ vàng hướng dẫn, nguyên liệu là giấy đen, coi như là một lá hắc phù. Trong cuốn sách cũ có ghi lại, chỉ ba nhân tài mới dùng hắc phù, giống như hôm Diệp nhị gia sử dụng. Hắc phù tạo cho người ta một cảm giác tà khí, còn hoàng phù thì tạo cảm giác quang minh chính đại.

Phù được vẽ xong đặt qua một bên, sau đó lấy chu sa pha với mực nước, bắt đầu luyện viết chữ phong ấn. Chữ này giống như Hán văn, nhưng phức tạp hơn Hán văn nhiều. Chỉ riêng chữ Tê trên bùa chú đã khó viết, mấy chữ này còn khó hơn nhiều. Luyện viết hơn mười phút mới dần dần thuần thục, Lâm Đông thúc giục: "Danh Đồng, nhanh lên chút đi, Chân Mộ Tuyết sắp không xong rồi."

Tôi quay vào xem, thân ảnh của Chân Mộ Tuyết đã ngày càng mờ nhạt, cảm giác như chỉ còn lưu lại hình hài mơ hồ, nhưng vẫn có một thứ chưa thuộc, đó là chú ngữ.

Không kịp nữa rồi, thôi cầm sách đọc luôn đi.

Tôi bảo Lâm Đông cởi áo ngoài, dùng bút lông chấm mực chu sa viết mặt chữ phức tạp kia lên phần hõm ngực. Sau đó tay kết thành kiếm chỉ, kẹp lá hắc phù đưa lên ngọn nến, đốt.

Miệng tôi lẩm bẩm đọc chú ngữ, tâm trí tôi bị cuốn vào lúc nào không hay, càng lúc đọc càng nhanh. Đột nhiên Chân Mộ Tuyết hét lên chói tai, ánh mắt tôi quét qua, cô ấy giống như tên sắc quỷ lúc bị Tiểu Tình hút vào cái lọ, xuyên vào ngực Lâm Đông.

Tôi không dám chậm trễ, cắn đầu ngón tay, vẽ một vòng tròn máu quanh chữ cái trên ngực Lâm Đông.

Phong!

Phong ấn hoàn toàn Chân Mộ Tuyết ở bên trong. Lâm Đông cũng đau đến nghiến răng, từng thớ thịt trên gương mặt co giật, mồ hôi lạnh túa ra, chữ cái trên ngực tản ra một vầng đen, da như bị đốt cháy, từ từ in hằn xuống.

Chữ cái đó đã được khảm hẳn vào da thịt, có vẻ là thành công.

Nhưng có một chuyện tôi không dám nói cho Lâm Đông, đó là tôi chỉ biết máy móc làm theo sách, phong ấn Chân Mộ Tuyết vào, chứ không biết cách nào để gỡ bỏ phong ấn.

Lâm Đông mặt tái nhợt, nói: "Vừa rồi tôi cảm thấy ngực mình như bị lửa đốt, đau muốn chết."

Tôi trấn an: "Sẽ không sao nhanh thôi."

Nói xong, quay người đi ra khỏi phòng. Trong đầu cứ có suy nghĩ, liệu vận rủi của thôn có phải chính tay tôi mang về không, bởi đôi giày ba tấc là của Trương lão hán đưa mình.

Nghĩ tới đây, lòng chợt cảm thấy sầu muộn, cầm hai bức ảnh mang từ nhà đi, yên lặng đến ngây ngốc. Một bức là cha tôi chụp chung với Diệp Văn Cường bế Diệp Tiểu Tình mới hai tuổi, bức thứ hai là Diệp Văn Cường chụp chung với cha và một lão nông. Phần mặt lão nông bị vết ố không rõ là ai.

Cha!

Ngón tay tôi vuốt ve gương mặt cha trên bức ảnh, cha tôi tính cách tương đối hướng nội, khác hoàn toàn với sự xốc nổi của mẹ, đôi khi nửa ngày chẳng nói câu nào, cảm giác như luôn có tâm sự chất chứa.

Nhưng tôi biết ông thương tôi rất nhiều, chỉ là không biết cách biểu đạt.

Lâm Đông đi tới, chẳng biết hai khóe mắt tôi đã rơm rớm từ khi nào, xấu hổ cúi đầu lén lau đi, mũi đỏ ửng, hỏi: "Sao rồi?"

Lâm Đông sờ sờ chữ cái màu đen pha lẫn đỏ trên ngực mình, đáp: "Hết cảm giác đau rồi. Cậu đang xem anh à?" Anh ta cầm bức ảnh trong tay tôi, nhìn qua, thuận miệng hỏi: "Những ai đây?"

Tôi giới thiệu cha, Diệp Văn Cường và Tiểu Tình, đến lão nông thì dừng lại: "Người này tôi cũng không biết là ai, mặt bị che mất rồi."

Lâm Đông nói: "Cậu muốn biết thì để tôi mang sang cục, nhờ bộ phận kỹ thuật phục chế lại xem."

Tôi cười: "Thế thì tốt quá, tiện anh in thêm cho tôi mấy bản, tôi sợ làm mất chúng."

Lâm Đông gật đầu: "Con ma ban nãy là ai? Hình như cậu biết nó, tại sao nó muốn tiêu diệt Chân Mộ Tuyết?"

Tôi suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn kể toàn hộ sự việc ra. Lâm Đông nói: "Theo như cậu kể thì những thai phụ kia đều do Trương lão hán và quỷ thiếp giết, vụ án Niêm Phong thôn cũng có khả năng do họ gây ra?"

Tôi gật đầu.

Lâm Đông phẫn nộ: "Sao có chuyện như vậy được, biết rõ chúng hại người, vừa rồi cậu còn không thu phục nó?"

Tôi nhăn mặt cười khổ: "Lão có thể tùy ý rời khỏi nơi tử vong, lại còn xuất hiện giữa ban ngày chứng minh là lão cao hơn lệ quỷ một bậc. Chưa kể còn biết âm dương thuật, nếu không phải lão thái gia trong nhà hiển linh, hôm nay chúng ta đã phải chết hết."

"Lợi hại như vậy ư? Thế phải làm sao?"

Tôi nói: "Lão chưa phải lợi hại nhất, quỷ thiếp trong đôi giày ba tấc còn có khả năng là quỷ linh, không phải âm dương sư thông thường là có thể đối phó được."

Lâm Đông hoang mang: "Làm thế nào bây giờ."

Tôi nói: "Tôi phải tìm một thầy để học âm dương thuật, đáng tiếc lại chẳng quen biết âm dương sư lợi hại nào."

Ông già mù có thể là một đối tượng, nhưng tôi đoán chừng ông ta không đủ sức để đối phó quủ thiếp và Trương lão hán. Cái hôm chạy lên tỉnh, ông ta vẫn luôn đề phòng một con quỷ bám theo, e đó chính là quỷ thiếp hoặc Trương lão hán mà thôi.

Bởi vậy có thể thấy, ông ta không đủ thực lực để trực tiếp đối đầu.

Nhắc đến tỉnh thành, tôi nhớ tới Diệp nhị gia. Hôm đó trên xe khách đường dài, có một con quỷ đuổi theo chúng tôi, giờ liên tưởng lại, rất có khả năng đó là Trương lão hán. Khi lão biết trên xe có Diệp nhị gia thì liền cúp đuôi chạy mất.

Có thể thấy sự bá đạo của Diệp nhị gia tầm cỡ nào, thu thập bọn chúng không thành vấn đề.

Nhưng Diệp nhị gia sẽ chịu nhận tôi làm đệ tử sao? Bản thân vừa mới kết thù với Diệp gia, hắn còn đưa thiếp mời cho tôi, muốn gõ chuông chấn quỷ, thề phải đòi lại danh dự.

Xem ra mình đã hết đường vào cửa Diệp gia.

Lại nghĩ tới Vô Tâm pháp sư, nhưng xem ra lão già đó còn chẳng có thực lực bằng ông già mù. Có lẽ vẫn nên học ông già mù chút âm dương thuật cơ bản trước, rồi tìm cơ hội bái danh sư sau.

Nghỉ trưa ở nhà, lúc tỉnh dậy đã là 3h chiều, tôi vội gọi điện đến nhà tang lễ, nói có chuyện muốn gặp, ông già mù bảo tôi tới chỗ làm việc. Tới nơi, đầu tiên là tôi kể việc giáp mặt với Trương lão hán cho ông ta nghe, nghe xong ông già biến sắc, hỏi tôi có bị thương không.

Nhìn dáng vẻ quan tâm thật lòng của ông gì mù tôi thật áy náy vì đã nghĩ ngờ ông ta. Nhưng việc tôi điều tra ông ta chẳng có gì sai, trước khi sự việc sáng tỏ, tôi sẽ không quá tin bất cứ người nào hết.

Tôi cũng không vòng vo, kể xong thì vào thẳng vấn đề: "Tiên sinh, ông có thể dạy tôi âm dương thuật được không, tôi phải đích thân đối phó với hai con quỷ kia."

Ông già mù sửng sốt rồi thở dài: "Với bản lĩnh củ tôi chỉ có thể đối phó với lệ quỷ, chứ nếu gặp Trương lão hán thì chịu, làm sao mà dạy cậu được."

Nghe ông ta không chịu nhận, tôi sốt ruột: "Nếu tiên sinh không chịu dạy thì chẳng có ai dạy tôi cả."

Ông ta đáp: "Không phải tôi không muốn dạy cậy, mà bản thân tôi năng lực có hạn, nếu không cũng chẳng đến mức phải lưu lạc đến nhà tang lễ làm việc. Tuy không dạy được cậu nhưng tôi biết một người tài nghệ cực cao, nếu người ấy chịu nhận, hy vọng báo thù của cậu có thể sẽ thành hiện thực."

Tôi hỏi ngay: "Là ai?"

Ông già mù đáp: "Người đó tên là Vô Đạo, thường lui tới khu vực phố Miếu. Cụ thể ở đâu thì còn phải tìm đã."

Phố Miếu? Trong đầu tôi không biết vì sao lại hiện ra hình ảnh chủ quán bán đồ tang đã tặng mình chiếc tiểu quan, chẳng lẽ là ông ta?

Tôi nói: "Việc này không nên chậm trễ, chúng ta mau đi tìm ông ấy thôi."

Ông già mù lắc đầu: "Đừng vội, chỉ sau giờ Tý đêm khuya mới có thể tìm."

Thật kỳ lạ, tìm người mà phải đi lúc nửa đêm, trừ khi đó không phải người, nghĩ tới đây tôi trừng mắt: "Ông ta không phải là ma đấy chứ?"

Ông già mù đáp: "Không sai, chính là Ma tăng Vô Đạo."

Học âm dương thuật của một hồn ma? Chuyện này có hơi khó tiếp nhận.

Ông già mù nói: "Khởi điểm ông ta là Thanh Vân đạo sĩ, sau đó xuất gia làm hòa thượng, sau khi chết hồn phách vẫn lưu lại nhân gian, âm dương thuật sâu không thấy đáy. Tiếc là chưa từng thu nhận đệ tử."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK