Mục lục
Linh Quan Dạ Hành
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ông già mù lại ra khỏi căn nhà, lần này còn đóng cửa lại, có vẻ là muốn đi đâu đó. Việc này đúng ý mình, tôi rất muốn vào xem, rốt cuộc thì ông ta cất giấu bí mật gì bên trong, tại sao phải giấu diếm chỗ ở của bản thân.

Nhìn bóng lưng ông ta đi xa dần, đang định đẩy cửa bước vào thì chợt tôi nghĩ, nếu nửa đường ông ta quay lại thì sao? Vì thế bèn đi vòng qua giao lộ, bỏ túi xách xuống lấy ra ba nén nhang, châm lửa rồi dựng thành một chạc ba. Sau đó lấy tiếp một quả táo, quả táo này mua lúc ở bến xe, đặt nó lên điểm giao nhau của ba nén nhang. Lấy thêm một tờ giấy vàng, gấp thành bốn, xé bốn góc, xé một vòng tròn ở giữa, mở ra thành một hình nhân, cắn đầu ngón tay điểm máu lên đầu hình nhân giấy.

Đặt hình nhân giấy dựa vào ba nén nhang, lại dùng máu viết một chữ "lệnh" lên lòng bàn tay trái, đợi một lát cho chữ viết bằng máu hơi nóng lên rồi mới ung dung đi về căn nhà của ông già mù.

Tới trước cửa nhà ông già mù, mắt nhìn ngọn nến đỏ, rốt cuộc để làm gì nhỉ? Tuy nhiên cũng may là có ngọn nến, nếu không trong cái ngõ tối tăm này chẳng biết nhà ông ta ở đâu.

Đáng tiếc là ánh sáng ngọn nến không đủ để chiếu sáng vào căn nhà, bên trong vẫn tối đen như mực. Vừa vào thì chợt có tiếng phịch vang lên, tôi giật mình hoảng sợ, có người ư?

Định xoay người bỏ chạy, chưa kịp ra khỏi cửa thì lại có tiếng phịch tiếp theo vang lên, không giống như ai đó gây ra, mà chỉ giống tiếng cửa sổ va chạm nhau.

Tôi dừng chân.

Phịch phịch, lại hai tiếng nữa.

Tò mò nhìn lại nhưng phòng quá tối, chỉ thấy thứ gì đó như cái tủ dựa sát tường. Âm thanh phát ra từ bên trong nó.

Bịch bịch bịch! Âm thanh ngày càng lớn, như có thứ gì đang giãy dụa muốn lao ra. Giữa không gian tăm tối mà thấy cảnh quỷ dị này, nỗi sợ từ thâm tâm nhanh chóng lan ra, tim mất khống chế mà đập liên hồi, hô hấp cũng ngày càng nặng.

Trong đó là thứ gì? Tôi bạo gan bước qua. Đến gần mới nhìn rõ, đây đúng là tủ quần áo thật, cái tủ kiểu cổ, bị dán đầy hoàng phù bên ngoài.

Rầm rầm rầm! Thứ gì đó bên trong vẫn đập mạnh mẽ, tần suất còn ngày một nhanh, ngày một mạnh hơn.

Có thể cảm giác một cỗ lệ khí bên trong truyền ra, mà kỳ quái là cánh cửa tủ không hề khóa. Theo lý thuyết thì hoàn toàn có thể đẩy ra mà, sao còn phải đập mạnh như vậy, rốt cuộc nó là cái gì?

Nuốt nước bọt, cố nén sợ hãi tôi từ từ vươn tay định kéo cánh cửa tủ ra. Nhưng khi vừa sắp chạm vào thì chữ lệnh trong lòng bàn tay chợt nóng như lửa đốt, lật lên thì thấy nó đang phát ra ánh sáng đỏ nhàn nhạt.

Không xong, hình nhân giấy nhắc nhở tôi, ông gì mù đã quay về!

Tôi chạy nhanh ra khỏi căn nhà, trốn vào trong góc tường. Một bóng người xuất hiện ở cửa, ông già mù thật sự đã quay về.

Cố gắng ngóc đầu quan sát tình hình trong nhà ông ta, nhưng ông ta mù nên chẳng cần bật đèn, âm thanh thì xa quá nên nghe không rõ, chẳng biết thế nào. Đợi một lúc lâu không thấy động tĩnh gì nữa, có vẻ tối nay ông ta không định đi ra ngoài tiếp, tôi quay lại giao lộ thu dọn đồ vương vãi tránh lão phát hiện, nếu lão biết có người sử dụng âm dương thuật ngay gần nhà mình, nhất định sẽ nghi ngờ.

Ra khỏi con ngõ, tôi vòng tới nhà tang lễ, thử gọi vào số điện thoại ông ta đưa, đúng là số ở nhà tang lễ, người trực cũng biết ông ta. Chứng tó việc đi làm ở đây là chính xác, ông ta chỉ giấu diếm chỗ ở của mình thôi.

Vào trong nhà tang lễ hỏi thăm, quả nhiên ông ta làm việc tại đây, thời gian công tác đại khái là từ 9h sáng đến 6h chiều, nếu phải trực đêm thì sáng hôm sau sẽ được nghỉ.

Sau khi biết rõ thời gian làm việc của ông ta, tôi tính sẽ đến điều tra lần nữa.

Về tới nhà, việc đầu tiên là dâng hương cho lão thái gia, chuyến đi này cuối cũng vẫn là hữu kinh vô hiểm, về mà không thiếu cánh tay cẳng chân nào.

Nghe tiếng mở cửa, Lâm Đông từ phòng ngủ đi ra, ngồi xuống sofa hỏi: "Thế nào? Điều tra được gì không?"

Tôi lắc đầu. Lâm Đông chỉ vào túi nylon trên bàn, nói: "Chưa ăn gì đúng không? Tôi gọi cho cậu hộp cơm đấy."

Nói cũng đói bụng thật, tôi vừa ăn vừa lật cuốn sách cũ để tìm xem, nó có nhắc đến việc cắm nến đỏ ở cửa không. Đang tìm, đột nhiên tôi nhớ ra một chuyện, hỏi: "Hôm nay là ngày thứ bao nhiêu từ hôm anh đáp ứng với Chân Mộ Tuyết giúp cô ấy cắt sợi chỉ đỏ trói buộc?"

Lâm Đông nói: "Ba hay bốn ngày gì đó."

"Chết, đêm nay có khả năng cô ấy sẽ đến tìm anh."

Lâm Động sợ trợn tròn mắt, mặt trắng bệch nói: "Cậu đừng làm tôi sợ chứ."

"Tôi nói rồi, đã nhận lời thì phải làm."

"Chẳng phải cô ấy bị chỉ đỏ trói buộc, không đi đâu được sao?"

"Vốn dĩ là như thế, giống như một con khỉ bọ nhốt trong cũi sắt, không đi đâu được. Nhưng anh lại cố tình ném một quả chuối ở bên ngoài cũi."

"Mẹ, cậu so sánh kiểu gì vậy?"

"Đạo lý chính là như vậy, tin hay không tùy anh."

Lâm Đông nhăn mặt: "Tôi tin tôi tin, cậu mau nghĩ cách đi."

Còn nhớ cách ông già mù tránh quỷ tìm đến nhà, đầu tiên là châm hai ngọn nến sáp, sau đó đốt bùa tăng uy lực, nhưng đó là với con quỷ có năng lực mạnh, còn chỉ một Chân Mộ Tuyết, nến sáp là đủ rồi, vẽ thêm đường máu là sẽ không tìm được đến chúng tôi.

Chỉ là làm như vậy thì có chút không đàng hoàng, dù sao thì lúc trước cũng là tự Lâm Đông nhận lời. Nhưng không thể trơ mắt mà nhìn anh ta bị hại được. Tôi trầm tư một chút, nói: "Tôi nghĩ ra một cách, chi bằng chúng ta đến cửa tạ tội còn hơn chờ cô ấy tới tìm."

Lâm Đông gật đầu: "Có lý!"

Tôi nói: "Nếu xin lỗi thì phải có thành ý, nhưng giờ này không biết mua đồ cúng ở đâu."

Chẳng biết có phải Lâm Đông số may mắn hay không, bà cụ bên đối diện phòng có đứa cháu gái mất tích vừa qua đời, tổ dân phố đang tổ chức đám tang cho bà.

Có người hóa vàng mã, nhà cửa, vân vân, lát nữa chúng tôi sẽ lấy một chút về đây. Chưa đốt thì vẫn tính là đồ của dương gian, lấy một chút cũng không sao, mà cho dù bà cụ có biết cũng sẽ không gây phiền toái cho chúng tôi. Dù sao thì tôi cũng đã thỉnh lão thái gia của bà ấy về thờ.

Bà ta xem như thiếu tôi một đại nhân tình, mặt khác chúng tôi cũng đã hứa sẽ điều tra về cái chết của cháu bà ấy, lấy chút đồ không thấm vào đâu.

Lấy vàng mã về, tôi với Lâm Đông xuống phố ăn khuya lần trước. Nơi này vẫn y nguyên, náo nhiệt, người đến kẻ đi, không khí ngập mùi đồ nướng.

Mọt vài ca sĩ đang hát rong, chúng tôi tìm được một góc, lấy chậu than ra, tôi nói: "Đốt vàng mã cho cô ấy đi, nói mấy câu."

Lâm Đông đốt vàng mã, cúi đầu hành lễ về hướng lần trước Chân Mộ Tuyết đứng, miệng nói: "Chân Mộ Tuyết, chuyện của cô tôi vẫn ghi tạc trong lòng, nhưng mấy ngày gần đây có quá nhiều việc xảy ra, nên chậm trễ. Cô cho tôi thêm thời gian mấy ngày, tôi sẽ mau chóng điều tra án mạng, cắt sợi chỉ buộc ở chân cô để cô có thể đi đầu thai!"

Sau đó thành tâm thả vàng mã vào chậu than.

Lâm Đông vừa ném vàng mã vừa xin lỗi, xin lỗi một cách chân thành. Tro tàn trong chậu ngày càng nhiều, đột nhiên một cơn gió mạnh quét tới, thổi tro tàn bay lên đầy trời. Chiếc chậu thì xoay tròn ngược hướng kim đồng hồ, từ chậm rồi dần dần nhanh hơn, tiếp đó bay lên một cách quỷ dị.

Bên dưới chậu than hình thành một cơn lốc xoáy, Lâm Đông sợ hãi ngồi bệt ra đất, hai chân liều mạng đạp người lui về sau. Tôi cũng bị dọa đến sởn gai ốc, Lâm Đông lắp bắp: "Ma...có ma!"

Tôi nói: "Chân Mộ Tuyết không chịu tha thứ cho anh, nhìn tình hình thì cô ấy không cần vàng mã."

So với tự do thì tiền tài nào có quan trọng?

Lâm Đông toát mồ hôi đầy trán, tay chân run rẩy nói: "Giờ phải làm sao?"

Tôi suy nghĩ một chút, nói: "Chưa biết được, thử xem đã!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK