Cũng có thể nó là một đôi giày khác, trong cuốn sách nó nói, loại giày này là thứ rất tốt để dưỡng quỷ thiếp, xuất hiện hơn một đôi cũng không lạ.
Nhưng ngộ nhỡ là chính nó thì sao?
Nhất định mình phải làm cho rõ ràng, bèn nói: "Không được, giờ phải đi vào, đợi đến ban ngày chỉ e chẳng còn dấu vết gì."
Dù biết rằng lời tôi nói là có lý, nhưng trong lòng Lâm Đông vẫn sợ hãi, anh ta đỏ mặt ấp úng: "Hay là...hay là tôi ở đây chờ cậu."
Tôi lườm anh ta một cáu đầy khinh bỉ, rồi tự mình đi thẳng vào rừng cây. Xung quanh tối om, yên tĩnh đến đáng sợ, chỉ có tiếng bước chân tôi đạp trên lá khô, cùng tiếng thở phì phò.
Vừa mới tiến vào rừng thì liền cảm thấy gió lạnh quét qua, giờ đang giữa mùa hè, vậy mà vẫn rét run, âm khí trong rừng nặng ngang ngửa với cái quan tài mà tôi từng phải nằm, e là ở đây đã có không ít người chết.
Lòng tôi thêm căng thẳng, bàn tay ướt đầm mồ hôi. Vào bên tròn, chẳng thấy cái xác treo cổ trên cây đâu cả, dưới đất cũng không có đôi giày nhỏ, chợt phía sau có tiếng Lâm Đông hoảng hốt la lên: "Danh Đồng!"
Tôi đột ngột xoay người, liền trông thấy một sợi dây thừng rũ từ trên cây xuống, sợ đến mứ hồn phi phách tán. Còn chưa kịp định thần, sợi dây đã quấn ngay vào cổ.
Lực siết của sợi dây rất lớn, thít chặt lấy cổ tôi kéo lên trên, trọng lượng tôi cũng phải đến hơn 65kg, vậy mà chưa kịp giãy dụa đã bị lôi vọt lên. Toàn thân treo lơ lửng giữa không trung, Lâm Đông lao tới muốn giữ chân tôi lại, nhưng tốc độ kéo quá nhanh, anh ta vồ trượt.
Tôi bị treo lên rất cao, cao hơn 3m so với mặt đất, ngạt thở là một, sợ hãi là hai, rất sợ hãi. Tôi liều mạng dùng tay cởi sợi dây ra, nhưng hai chân không có điểm tựa nên chẳng thể vận sức, cả người cứ đung đưa.
Chợt nhìn thấy đôi giày đỏ ở dưới đất, tôi cố gắng hô lên: "Giày, giày!"
Lâm Đông ở ngay bên dưới, anh ta nhảy thử mấy lần đều không chạm được chân tôi, nghe tôi hô liền cúi đầu nhìn. Bên cạnh anh ta có một đôi giày màu đỏ tươi roi rói, không hề bám chút bụi bặm nào được đặt ngay ngắn.
"Đá nó đi, đá..."
Lâm Đông là cảnh sát hình sự, bản năng ứng phó rất nhanh, lập tức co chân đá văng đôi giày. Giày vừa bay đi thì sợi dây thừng như mất hết sức lực, lỏng ra, tôi rơi thẳng xuống đất.
Lâm Đông đứng ngay dưới, mới nghe tiếng la đã bị tôi rơi đập vào người, cả hai ngã lăn ra đất. Thật may là có anh ta làm đệm, chứ nếu không ở độ cao hơn 3m rơi xuống, chắc tôi đã gãy xương. Vừa lăn ra đất, tôi ngẩng đầu nhìn, sợi dây thừng đang co lên trên, biến mất ở ngọn cây. Lại lập tức quay sang nhìn đôi giày nhỏ, vừa rồi nó bị Lâm Đông đá văng, giờ cũng không thấy đâu nữa.
Hai chúng tôi bò dậy, cuống cuồng chạy ra khỏi khu rừng, thật quá đáng sợ!
Cũng may là không có thứ gì đuổi theo phía sau, tôi và Lân Đông nhảy lên xe ngồi một lúc mới hoàn hồn, nhìn nhau, ai cũng đầy vẻ hốt hoảng. Lâm Đông nói: "Giờ phải làm sao?"
Trong khu rừng quá đáng sợ, tôi lại chỉ mới chập chững vào nghề, nếu vừa nãy không có Lâm Đông lao vào, khả năng đã chết, chỉ đành nói: "Về nhà trước đã."
Về tới nhà, Lâm Đông vẫn chưa hồi phục tinh thần, mở tủ lạnh lấy hai lon bia, ném cho tôi một lon, bật nắp tu liền mấy hớp: "Thật con mẹ nó dọa người, lão tử đây đạn bắn còn không chớp mắt, vậy mà vừa rồi suýt thì sợ đến chết!"
Tay tôi mở nắp lon bia, nhưng đầu óc vẫn đang nghĩ về đôi giày. Lâm Đông hỏi: "Sao cậu biết là đá văng đôi giày sẽ thoát?"
Nói thật thì tôi cũng không biết, lúc đó chỉ cảm giác theo bản năng rằng sợi dây có liên quan đến đôi giày. Cười trừ, tôi đáp: "Không ngờ anh cũng rất nghĩa khí đấy nhỉ."
Lâm Đông nhướn mày nhìn tôi, cả hai thương lượng, lên kế hoạch sáng mai quay lại khu rừng xem xét.
Tối đó, tôi cứ trằn trọc mãi không ngủ được. Thủ đoạn của âm dương sư thật đáng sợ, tầm cỡ gà mờ như mình, chỉ một giây đã bị chơi chết, còn không có chỗ giải oan.
Mình cần phải mạnh lên! Bằng không cho dù có tìm được Nhất Diệp thì cũng chỉ là giơ cổ chịu chết. Nghĩ tới đây, tôi lại mở cuốn sách ra đọc....
Sáng hôm sau, vừa mới sớm đã có điện thoại, bên cục cảnh sát gọi tới, báo cho Lâm Đông rằng xác nữ tội phạm mà anh bắn hôm qua đã bị trộm mất.
Lâm Đông phải về cục, tôi giúp anh ta kiểm tra lại miệng vết thương, màu đen phía trên đã nhạt đi kha khá, tôi nói: "Hiệu quả cũng được, kể từ hôm nay, ba bữa anh đều phải ăn cơm nếp cho tôi."
Lâm Đông gật đầu, tôi nhắc thêm: "Bảo các đồng nghiệp bị thương của anh cũng phải ăn nhé."
Chuyện này thì khá phức tạp, chưa chỨc họ đã chịu ăn, nhưng tôi không quản được, chỉ có thể chính Lâm Đông làm thôi. Lâm Đông nói: "Danh Đồng, cậu đến cục với tôi đi, tôi định dẫn theo các huynh đệ đến khu rừng, nhiều người nhiều dương khí, cũng có thể chiếu cố lẫn nhau."
Đúng là chỉ hai người đi vào rừng sẽ rất nguy hiểm, tôi đồng ý.
Đến cục, nghe nói hôm nay Lý Trường Vũ đã được xuất viện, nhưng chưa thể đi làm. Lâm Đông vào phòng một lúc thì dẫn ra mười mấy cảnh sát, bắt đầu lên đường.
Ngồi trên xe cảnh sát, còi báo động hú vang, quả thực là uy phong lẫm liệt. Tôi ngồi bên ghế phụ xe của Lâm Đông, bất giác có một cảm giác nhìn đời bằng nửa con mắt.
Đoàn xe lao thẳng tới khu rừng ở núi Tây Sơn, ban ngày cảnh sắc ở đây khác hoàn toàn đêm qua, tiếng chim hót lanh lảnh, gió thổi mát rượi khiến tinh thần thư thái.
"Vào!" Mưới mấy cảnh sát mặc cảnh phục ùa vào khu rừng, khu rừng không rộng lắm, chỉ một lát đã lục soát hết toàn bộ. Trống không, chẳng có thứ gì cả. Lâm Đông tiến lại gần tôi, nói: "Chẳng lẽ đã bị dọn đi?"
Tôi gật đầu: "Có khả năng này."
Hôm qua hai chúng tôi đến đây đã rút dây động rừng, tên âm dương sư kia, để chắc ăn có lẽ đã mang cái xác đi rồi.
Đất dưới chân có hơi khác lạ, màu rất đen, tôi bốc một ít lên ngửi. Chẳng hề có mùi đất, chắc là bột than, bèn lấy mũi giày di di một chút, bên dưới lộ ra một lớp màu trắng. Cả tôi và Lâm Đông cả kinh, là vôi!
Tôi nói: "Bột than dùng để tránh ẩm, vôi thì chống phân hủy, xem ra đây là công cụ để bảo trì xác chết."
Nhắm hai mắt, vẽ một đạo bùa ở khoảng không trước mặt, cách đó không xa có luồng khí đen, đi thêm mấy bước thì thấy bó bốc lên từ dưới đất. Lâm Đổng hỏi: "Thế nào?"
Tôi chỉ nơi có khí đen bốc lên: "Ở đây, ở đây, ở đây nữa, đào lên xem sao."
Lâm Đông gật đầu, trước khi đi chúng tôi đã tính toán, có thể đối phương sẽ chôn cái xác, cho nên mang sẵn xẻng theo. Lâm Đông và hai cảnh sát khác bắt đầu đào, đất cũng mềm nên đào không tốn sức, chợt chiếc xẻng trong tay Lâm Đông va phải vật gì đó nghe cạch một tiếng, có vẻ là vật cứng. Anh ta ngồi xổn xuống, dùng tay vạch lớp đất ra thì thấy một ngón tay khô quắt đen sì, liền hét lên sợ hãi: "Mẹ ơi!"
Lập tức, những cảnh sát còn lại đều tập trung về phía anh ta, trông thấy ngón tay bên dưới đất thì đều cười. Một Lâm Đông trí dũng song toàn mà bị cái xác chết dọa cho mất mật. Nếu là trước kia, tuyệt đối anh ta sẽ không sợ hãi, nhưng trải qua việc mấy ngày nay, dây thần kinh lúc nào cũng trong trạng thái căng thẳng.
Đào toàn bộ khoảng đất lên, phía dưới là một cái xác khô quắt đã có màu vàng đen, do bị ngâm bột than cùng với vôi nên ảnh hưởng nghiệm trọng đến việc xác đinhi thời gian tử vong. Nhìn hình dáng xương chậu thì hẳn là một phụ nữ, da bụng hơi phình, trước khi chết có mang thai. Lâm Đông rất mẫn cảm, anh ta nói: "Sao lại thế này, toàn là thai phụ, Chân Mộ Tuyết, cái xác hôm qua, giờ tiếp tục đến cái xác này."
Tôi nói: "Tiếp tục đào những chỗ khác xem."
Giống như dự đoán, những chỗ khác cũng đào được xác chết, trình độ phân hủy không đồng nhất, nhưng đều là giới tính nữ, đều có mang thai. Việc này làm tôi liên tưởng đến một nội dung trong cuốn sách cũ - dưỡng quỷ thai!
Nếu đúng là như vậy thì tên âm dương sư này quá vô nhân tinh. Hầu hết quỷ thai đều được hình thành một cách vô tình, còn hắn lại chỉ động sát hại phụ nữ có bầu để dưỡng quỷ thai. Nghĩ thôi cũng đủ sởn tóc gáy.
Có điều, nhìn vào tình hình trước mắt thì có vẻ hắn vẫn chưa thành công. Mấy cái xác thai phụ đào ra, không ai biến thành lệ quỷ, đương nhiên cũng không có quỷ thai nào được luyện. Lâm Đông nói: "Mang thi thể về, kiển chứng danh tính."
Buổi sáng nay coi như hữu kinh vô hiểm, Lâm Đông cũng không về tay trắng, trước khi đi anh ta đã làm cam kết với lãnh đạo, nếu về tay không thì không biết ăn nói thế nào.
Trở về cục cảnh sát, qua công tác khám nghiệm ADN, rất nhanh đã xác định được danh tính của một trong những cái xác. Thật trùng hợp, nó lại chính là cháu gái của bà lão nhà đối diện Lâm Đông. Do có báo án của bà, cảnh sát đã lưu ADN của cô ấy trong kho dữ liệu, nên việc xác định được là sớm nhất.
Lâm Đông rất thổn thức, anh ta không biết có nên báo tin này cho bà lão hay không, chỉ sợ tuổi cao sức yếu, không chịu nổi cú sốc.
Hai chúng tôi gõ cửa nhà bà lão, nhìn thấy Lâm Đông, bà lão mời cả hai vào nhà. Chính giữa phòng khách là điện thờ, tượng thờ nhìn rất lạ, không biết là vị thần tiên nào, mặc áo bào đỏ, hai mắt trợn trừng trông đáng sợ.
Ánh sáng trong phòng rất kém, tất cả cửa sổ đều bị đóng chặt, che rèm, ban ngày cũng như ban đêm. Bà lão mời chúng tôi ngồi, hỏi: "Có phải là có tin tức của cháu tôi rồi không?"
Lâm Đông hơi do dự, sau đó lắc lắc đầu. Nét mặt bà lão chua xót, nhăn lại, hai mắt đỏ hoe: "Cảnh sát Lâm đừng gạt tôi, ngày thường cậu thấy tôi thì đều tránh mặt, mà hôm nay lại chủ động tìm đế cửa."
Thật không ngờ bà lão còn minh mẫn như vậy, Lâm Đông hết cách che giấu, đành nói ra toàn bộ sự tình. Nghe xong, suýt chút nữa thì bà lão ngã ngồi, khóc òa lên, hai tay đấm ngực, khổ sở nói: "Cháu gái bà chết oan quá, oan quá..."
Lâm Đông nói: "Cháu tới chính là để điều tra vụ án, bắt hung thủ về chịu tội."
Bà lão cố khống chế cảm xúc: "Cảnh sát Lâm, cậu muốn hỏi gì, tôi đều trả lời hết cho cậu."
Lâm Đông hỏi: "Trước khi mất tích, Tôn Lan hay qua lại với những ai?"
Bà lão nói: "Bạn bè của con bé tôi đều không biết, à phải rồi, còn nhớ trước hôm xảy ra chuyện, con bé cao hứng lắm, nói là quen được một bạn trai, mặt lúc nào cũng hớn hở."
Lúc Tôn Lan chết, trong bụng đang mang thai!
Lâm Đông hỏi: "Bà có biết bạn trai cô bé là ai không?"
"Từ từ đã, tôi nhớ có bức ảnh con bé chụp chung với bạn trai, lúc đó nó còn vui vẻ đưa cho tôi xem, sau đó mang về phòng cất."
Bà lão đứng dậy, đi vào phòng Tôn Lan. Một lát sau bà đi ra với cuốn album trên tay, bên trong đều là ảnh của Tôn Lan, một cô bé xinh gái đáng yêu.
Lật được một nửa, bà lão dừng lại, chỉ vào một bức ảnh, nói: "Đây là bạn trai của tiểu Lan."
Tôi nhìn theo, lập tức hai mắt trừng lên!