Phải đi tìm Trương lão hán!
Cái áo khoác của mình rõ ràng sư phụ đã cho ông ấy, sao lại ở trên người sư phụ? Mà sư phụ còn bị xe đâm chết, càng quỷ dị hơn là, cảnh sát xác định sư phụ chết lúc hơn 3h nhưng lúc ấy ông với tôi ở cùng nhau cơ mà?
Hai thầy trò tôi gặp Trương lão hán ở chân núi gần thôn Bình Đầu, có thể ông lão là người thôn này, liền bắt một chiếc xe khách đến đó.
Cổng thôn, có mấy bác gái đang ngồi dưới gốc cây hòe lớn, vui cười tán gẫu. Thấy người lạ vào thôn, ai nấy đều nhìn tôi bằng ánh mắt dò xét, được cái cũng mạnh dạn, tôi bước tới hỏi: "Xin hỏi thôn mình có ai tên Trương lão hán bán tào phớ không ạ?"
Một bác gái tướng phốp pháp đang cắn hạt dưa cười khúc khích: "Có, cậu có chuyện gì?"
Tôi thuận miệng bịa lí do: "Cháu có để quên cái áo ở quầy ông ấy, hôm nay tới lấy."
Vừa dứt lời, rõ ràng tôi cảm thấy không khí chợt im lìm, tất cả họ đều ngồi ngây ra, nhìn tôi như nhìn quái vật.
Ước chừng phảu ba bốn giây sau, bác gái phốp pháp mới nói: "Thanh niên, cậu đùa chúng tôi đấy à?"
Trán bà ta lấm tấm mồ hôi, sắc mặt cũng trở nên rất khó coi, ánh mắt còn mang vẻ sợ hãi. Tôi chẳng hiểu gì, đáp: "Cháu đến tìm Trương lão hán thật mà."
Bác gái vội xua tay: "Thế cậu tự vào thôn hỏi thăm đi."
Tôi cũng chẳng rảnh đứng nói chuyện với họ, liền đi thẳng vào thôn hỏi nhà Trương lão hán. Nhà Trương lão hán ở cuối thôn, một căn trơ trọi dưới chân núi, đường đi rất khó khăn, leo cầu thang đá mãi mới tới. Con đường như vậy, thanh niên như mình còn thấy khó khăn, nói gì đến một ông già bảy tám chục tuổi.
Mà thềm đá còn đầy cỏ mọc um tùm, lẽ nào nơi đây không có ai dọn dẹp?
Lúc tới nơi, nhà Trương lão hán cửa mở toang, nông thôn chính là như vậy, chỉ khi buổi tối đi ngủ mới đóng cưat mà thôi.
"Có ai ở nhà không?" Tôi đứng ngoài cổng gọi lớn.
"Ai đó?" Một ông lão từ trong buồng đi ra, đúng là Trương lão hán.
"Cậu là...?"
Trương lão hán nheo mắt cẩn thận đánh giá tôi, dù đêm qua có gặp, nhưng ông lão đã nhiều tuổi, trời lại tối nên chắc không trông thấy. Tôi nói: "Là thế này ạ, đêm qua cháu với sư phụ đi lạc đường, có gặp ông nhờ ông chỉ lối."
Trương lão hán bừng tỉnh đại ngộ: "Hóa ra là vậu à, mau, mau vào nhà chơi."
Không biết có phải do ở sát dưới chân núi hay không mà bên trong nhà Trương lão hán lạnh lẽo như băng, vừa vào là ban thờ với di ảnh đập vào mắt tôi, nhưng di ảnh được phủ vải trắng, không biết là người thân nào của ông ấy. Trước di ảnh là bát nhang, trong bát còn cắm ba nén hương, ba nén hương nghi ngút khói.
Trương lão hán bảo tôi ngồi xuống chiếc ghế trường, tôi vừa đặt mông thì chợt nghe có tiếng cười khanh khách, liền ngẩng đầu hỏi: "Ông có nghe thấy ai cười không?"
Trương lão hán lắc đầu: "Không có. Hôm nay cậu tới để...?"
Trên đường đi, tôi đã soạn sẵn lý do, đáp: "Đêm qua sư phụ cháu tặng ông cái áo, trong túi có mấy thứ quan trọng quên chưa bỏ ra."
Trương lão hán ái ngại: "Cậu thanh niên, thật xin lỗi, lão làm mất cái áo rồi."
Tôi tròn mắt: "Làm mất?"
Trương lão hán nói: "Lúc sáng bán tào phớ ngoài chợ, trời nóng quá nên cởi ra..."
Ông lão vỗ đùi, giọng ảo não: "Không ngờ, không ngờ lại bị mất. Trong túi có thứu gì vậy, hay là...hay là lão đền cho cậu?"
Tôi vội vàng xua tay, làm gì có thứ gì, đây chỉ là cái cớ mình bịa ra: "Không cần đâu ạ, mất rồi thì thôi."
Trương lão hán lại nheo mắt dò xét tôi, bị người khác nhìn thế này thật không thoải mái.
"Ông Trương, mặt cháu có dính gì à, sao ông nhìn cháu chằm chằm vậy?"
Trương lão hán chợt nghiêm túc: "Anh bạn trẻ, ấn đường cậu biến thành màu đen, mặt đầy âm khí, có phải đã trêu chọc thứ gì không sạch sẽ?"
Nếu là trước đêm hôm qua, có ai đó nói những lời này với mình, tôi nhất định sẽ mắng hắn là kẻ lừa đảo. Nhưng giờ phút này thì trong lòng lại thầm gọi một tiếng cao nhân.
Tựa như người chết đuối vớ được cọc, tôi liền kể chuyện nữ quỷ và việc sư phụ bị tai nạn chết cho ông lão nghe. Nghe xong, Trương lão hán nói: "Bảo sao mà cái áo đột nhiên biến mất."
Rồi ông thở dài: "Anh bạn trẻ, cậu không nên chọc ma nữ đó..."
Cái này thì đúng là oan ức, tôi nào có trêu chọc ma nữ, chỉ là tình cờ gặp trên đường thôi mà: "Không, cháu căn bản đâu có trêu chọc nó?"
Trương lão hán nói: "Không ư? Lão hỏi cậu, cậu có nghĩ về nó không?"
Lập tức tôi xấu hổ mặt đỏ bừng. Thực ra mà nói khi ánh mắt đầu tiên chạm phải ma nữ, đúng là trái tim tôi nhộn nhạo, nhưng nếu biết nó là ma, có chết tôi cũng không dám tơ tưởng.
Trương lão hán cau mày: "Ma nữ mặc áo đỏ là loại cực hung, sẽ lấy mạng người. Sư phụ của cậu là một ví dụ, nếu lão đoán không lầm, đêm nay nó sẽ tìm đến cậu."
Nghe thấy hai chữ lất mạng, tôi sợ đến vã mồ hôi, đứng dậy kích động la lên: "Đêm nay?"
Trương lão hãn vỗ vỗ vai bảo tôi bình tĩnh, ông nói: "Mục tiêu của nó là cậu, sư phụ cậu chỉ là người bị liên lụy mà thôi."
Lời ông lão nói làm tôi sợ hãi, chân tay lạnh toát: "Trương lão, cháu phải làm sao bây giờ, ông giúp cháu được không?"
Trương lão hán cau mày như đang suy nghĩ biện pháp, khoảng một phút sau mới mở miệng: "Ma nữ áo đỏ bám lấy cậu, chủ yếu là do cậu có tư tưởng không an phận nên nó mới có cơ hội giết cậu. Nếu muốn sống thì phải làm sao cho nó biết cậu không có ý gì với nó."
Tôi vội la lên: "Cháu không có ý gì với nó mà, một chút cũng không."
Trương lão hán nói: "Nhưng nó không biết điều ấy, cậu phải làm sao cho nó biết rằng mình không có ý gì. Anh bạn trẻ, cậu cũng còn trẻ, chắc chưa lập gia đình chứ?"
Đương nhiên rồi, năm nay tôi mới 18, tuy nói nông thôn thường kết hôn sớm nhưng cũng phải hơn 20 mới cưới.
"Dạ chưa!"
"Vậy thì cậu phải thành hôn trước 12h đêm nay."
Trong lòng trùng xuống, tôi đau khổ nói: "Gấp như vậy, cháu tìm đâu ra cô nào mà cưới chứ?"
Trương lão hán khẽ mỉm cười, nụ cười của lão thâth quỷ dị, rất âm trầm, khiến người nhìn có cảm giác khiếp đảm, lão nói: "Không phải dương hôn, mà là âm hôn."
"Cái gì? Âm hôn?!!"
Tôi sợ đến la lên.
Trương lão hán nhướn mày: "Đúng vậy, âm hôn! Cậu nghĩ đi, ma nữ này là ma quỷ, muốn nó biết cậu đã kết hôn, thì phải làm âm hôn."
Âm hôn, chính là làm lễ kết hôn với người chết. Phải thừa nhận là Trương lão hán nói có lý, nhưng âm hôn, quá âm tà đi, nghe thôi đã sởn tóc gáy.
Trương lão hán nhìn tôi chằm chằm, giống như nhìn một món hàng vậy, ánh mắt ông ta rất đáng sợ, giọng nói lạnh như băng: "Nếu không tiến hành, đêm nay cậu sẽ bị xe đâm chết!"
Trong đầu hiện ra hình ảnh sư phụ chết không nhắm mắt, tôi sợ đến mấp máy môi: "Âm hôn...cháu, cháu đâu biết làm thế nào?"
Trương lão hán gõ gõ tay xuống bàn, mắt nhìn vào khoảng không bên cạnh tôi, sau đó đứng dậy đi vào trong buồng. Lúc ra, trên tay ông lão cầm một đôi giày nhỏ, tôi lập tức bị thu hút bởi đôi giày, đây là loại giày vải mà tiểu thư của các gia đình giàu có thời xưa thường mang, màu đỏ diễm lệ, trên mũi còn đính một đóa mẫu đơn.
Kim liên ba tấc!
Tôi xòe tay ra, đặt chiếc giày vào lòng bàn tay, nó chỉ nhỏ có bấy nhiêu đó, rất nhẹ, vô cùng tinh xảo, từ bé đến giờ tôi chưa thấy thứ gì tinh xảo như vậy: "Đẹp quá!"
Trương lão hán nói: "Đây là giày của tiểu thư trong gia đình giàu có, rất tốt, rất hiếm!"
Đôi giày này đúng là đồ tốt, nếu mang bán ở thị trường đổ cổ, giá không dưới mười vạn tệ. Hơn nữa còn là đồ hiếm, tôi đã từng đọc báo thấy có ông chủ lớn còn mua một đôi giày cổ với giá 50 vạn. Không ngờ một ông già như Trương lão hán lại sở hữu thứ quý giá như vậy.
Trương lão hán ghé sát vào tôi, nhỏ giọng nói: "Cậu về nhà, đặt đôi giày này ở đầu giường, nhớ kỹ mũi giày nhất định phải hướng về phía đầu giường!"
Tôi khó hiểu hỏi: "Tại sao?"
Trương lão hán âm trầm nói: "Cậu chưa từng nghe câu này à, giày đối giường, quỷ thượng giường."
Tôi giật mình, đáng sợ như vậy???