Âm dương sư đều có đôi tay rất linh hoạt, làm đèn lồng hay làm người giấy loắng cái là xong, thời xưa âm dương sư còn biết làm cả nhà, xe ngựa...
Diệp Tiểu Tình này đúng là cao thủ, chỉ chưa đầy một phút, bộ khung đèn lồng đã được tạo thành. Tôi cởi áo trong ra, Tiểu Tình châm một cây nến, nhỏ sáp xuống đất rồi cắm, nói: "Mỗi người cầm một đầu, căng cái áo ra."
Chiếc áo ba lỗ màu xanh lam được chúng tôi kéo căng trên ngọn nến, thực ra tôi đang phân vân không biết làm sao xé được cái áo ra để bọc đèn lồng, quả nhiên dùng lửa đốt là cách tốt nhất.
Không hổ là âm dương sư!
Tiểu Tình nói: "Cẩn thận một chút, cháy hỏng là không có cái thay đâu. Anh đừng cử động, cứ kéo theo lực của tôi."
Động tác của cô ta rất mau lẹ, liền mạch, đốt được một tấm vải vừa vặn ăn khớp với bộ khung vừa làm. Nhẹ nhàng phủ tấm vải ra bên ngoài, tiện tay nhấc luôn cây nến đặt vào trong.
Một chiếc đèn lồng đã hoàn thành.
Ngón tay trắng muốt tinh tế lật một cái, lá bùa vàng kẹp lên, miệng lẩm bẩm niệm chú, lá bùa bốc cháy. Trong cuốn sách của ông già mù có viết, âm dương sư chân chính đốt bùa không phải bằng lửa thông thường, mà là nhân hỏa, chính là tam dương hỏa trên đỉnh đầu và hai vai của con người.
Diệp Tiểu Tình này thật có thiên phú hơn người, rất nhiều âm dương sư, cả đời cũng không đạt đến trình độ ấy. Tôi còn đang thầm cảm thán thì đột nhiên cô ta vươn tay, nhanh như chớp điểm vào hai bên bả vai tôi, miệng tôi không tự chủ mà há ra.
Còn chưa kịp phản ứng, lá bùa đã bị cô ta nhét vào mồm. Mẹ nó, làm gì vậy.
Tôi hơi bị bỏng một chút thì lá bùa đã tắt ngấm, trong miệng đầy khói với tro, định nhổ ra thì Tiểu Tình đưa tay bịt kín mồm miệng, bên tai là giọng nói dễ thương: "Nín thở!"
Lần này sao tôi dám không nghe, liền ra sức nín thơt. Kiếm chỉ Tiểu Tình kẹp lấy một cây nhang, hơ dưới ngọn nến đèn lồng, nhang cháy, lại cắm nó vào miệng tôi.
Đột nhiên toàn thân tôi cứ mơ mơ hồ hồ, chỉ muốn ngủ, như người bị cảm nặng, trước mắt đen sì, chỉ nhìn thấy một chiếc đèn lồng. Diệp Tiểu Tình lấy một chiếc hộp nhỏ ra, bên trong là thứ gì đó màu đen, trông như đất, cau mày cắn một miêng. Cắn xong, cô ta nói: "Trước khi nhang cháy hết, nhất định phải đi ra ngoài."
Tôi mơ màng gật đầu. Diệp Tiểu Tình nhấc chiếc đèn lồng lên, đi về phía hàng hiên tối om, tôi không trông thấy đường, xung quanh đều là bóng tối, chỉ thấy duy nhất chiếc đèn lồng, liền bước đi theo bản năng. Có điều toàn thân chẳng có chút sức lực nào, đi xiên xiên vẹo vẹo.
Ý thức thì vẫn còn tỉnh táo, tôi biết chiếc đèn kia là do Tiểu Tình cầm trước dẫn đường. Hiện giờ mình chỉ có thể hy vọng vào cô ta, hy vọng cô ta dẫn mình ta khỏi cái nơi quái quỷ này.
Chẳng có bất cứ âm thanh nào trong đêm tối, ngay cả tiếng bước chân, tiếng gió cũng không. Duy nhất có tiếng Tiểu Tình nói chuyện: "Chỉ là chút tài mọn."
Đây mà là tài mọn à, tôi thậm chí còn càm thấy âm dương thuâth của cô ấy cao hơn cả Vô Tâm pháp sư.
Tiếp đó, tôi lại nghe thấy tiếng một ai khác nói chuyện, giọng nói rất quen tai, có vẻ già nua: "Đừng đi cùng nó, nó muốn dẫn cậu đến quỷ môn quan đấy!"
Giọng nói này là của ông già mù!
Toàn thân tôi chấn động, ông ta còn sống, còn sống thật sao? Chuyện của bốn năm trước có liên quan đến ông ta hay không? Liệu ông ta có phải đồng bọn của Nhất Diệp?
Sao ông ta lại xuất hiện ở đây? Vừa rồi ông ta nói gì, bảo mình đừng đi theo Diệp Tiểu Tình, cô ta muốn dẫn mình tới quỷ môn quan?
Ông già mù lại nói: "Mau nhổ nén nhang trong miệng ra!"
Diệp Tiểu Tình đã nói, nếu chưa ra khỏi đây trong thời gian nhang cháy hết thì sẽ vĩnh viễn lạc lại chỗ này, nhổ nhang ra chẳng khác nào tụe sát.
Mình có nên tin tưởng ông ấy không? Còn đang do dự, chân tôi vẫn bước theo bản năng về phía chiếc đèn, nhưng hai chân như bị sợi dây chun níu lại, chỉ đi được mấy bước rồi không thể đi tiếp.
Ông già mù thúc giục: "Nhanh, mau nhổ cây nhang ra!"
Tôi không khỏi trở nên căng thẳng, rốt cuộc chuyện này là thế nào, tại sao ông già mù lại bảo Tiểu Tình muốn dẫn tôi tới quỷ môn quan? Chỉ có người chết mới tới đó, Tiểu Tình muốn hại mình ư?
Tôi và cô ta vốn không quen biết, chỉ mới gặp nhau lần đầu, sao cô ấy phải hại tôi?
Diệp Tiểu Tình nói: "Tiểu quỷ ở đâu ra dám quấy phá, cút cho ta!"
Chỗ chân bị níu lại của tôi chợt bỏng rát, cơn đau cho tôi liên tưởng đến sợi chỉ đỏ bị đốt cháy. Tình huống này có vẻ là Tiểu Tình đang đấp phép với ông già mù. Chiếc đèn lồng trong tay Tiểu Tình chao đảo lắc lư, cơ thể tôi cũng đung đưa chuyển động theo nó, đầu tôi ong lên choáng váng.
Nhìn theo mục tiêu cố định là chiếc đèn lồng, tôi cứ vô thức bước tới, có vẻ đã rất gần. Nhưng đi mãi, đi mãi vẫn không kịp được chiếc đèn, nén nhang trong miệng sắp cháy hết, chợt có ánh sáng le lói trong bóng tối, sau đó càng ngày ánh sáng càng rõ ràng, cuối cùng cũng nhìn được cảnh vật xung quanh.
Tôi đang đứng ở hành lang, cuối hành lang là một bức tường. Trạng thái tinh thần cũng dần khôi phục lại, giống như chưa từng bị mơ mơ màng màng bao giờ, suy nghĩ cũng rõ lên, dần nghe được âm thanh quanh đây.
Có người gọi tên tôi: "Danh Đồng!"
Xoay người nhìn, hóa ra là ông già mù. Ông nói: "Cậu không chết thật tốt quá, tôi còn tưởng mình nghe lầm, hóa ra là cậu thật!"
Tôi khó hiểu: "Rốt cuộc chuyện này là sao?"
Ông già mù nói: "Suýt bữa thì cậu bị đưa đến quỷ môn quan rồi!"
"Cô ấy đâu?"
"Tôi đã dùng tiểu xảo, lừa cô ta đi!"
"Thế tại sao ông lại xuất hiện ở đây?"
"Đuổi theo chiếc giày nhỏ ba tấc." Ông già mù đáp.
Ánh mắt tôi sáng lên: "Ông đuổi theo cô ấy?"
Liên tiếp những sự việc xảy ra gần đây càng khiến tôi thêm bức thiết muốn biết rốt cuộc ngày đưa tang sư phụ 4 năm trước đã có chuyện gì, tại sao một thôn 300 nhân khẩu biến mất hoàn toàn chỉ trong 1 đêm.
Ông già mù thở dài: "Mấy năm nay tôi cungc vẫn luôn đi tìm đáp án."
Ông ta kể, sau hôm đưa ma thì họ nhận tiền rồi đi luôn, sau đó mới nghe nói thôn xảy ra chuyện, tất cả mọi người biến mất, liền quay về kiểm tra thì đúng là chẳng còn gì.
"Đây cũng là khúc mắc trong lòng tôi, nếu lúc ấy tôi cực lực ngăn cản thì có lẽ chuyện đã không xảy ra. Cho nên mấy năm nay cứ điều tra mãi."
Tôi hỏi: "Ông có tra được gì không?"
"Tôi nghi ngờ chuyện này có liên quan đến ma nữ trong đôi giày ba tấc."
Tôi thầm nghĩ, nếu không có cô ấy mình đã chết mục xương trong quan tài rồi, sao lại là cô ấy được. Ma nữ từng nói cho tôi, tất cả đều là do Nhất Diệp giở trò. Hiện giờ mối băn khoăn của tôi chính là, ông già mù có phải đồng lõa với Nhất Diệp không, hay chỉ là người trong đội đưa ma bình thường.
Tôi hỏi: "Vì điều gì mà ông lại nghi cho ma nữ trong đôi giày?"
Ông già mù đáp: "Có lần tôi đến Tây Xuyên làm việc, vô tình có gặp con gái của sư phụ cậu, vốn dĩ cô ấy đã định nói cho tôi chân tướng sự việc nhưng lại bị ma nữ trong đôi giày giết chết."
Lập tức tôi trợn tròn mắt, Xuyến Xuyến bị cô ấy giết?
Liên tưởng đến hình ảnh ma nữ trong đôi giày xuất hiện ở khu rừng Xuyến Xuyến tự sát, lẽ nào là cô ấy thật?
"Tại sao cô ấy phải giết Xuyến Xuyến?" Tôi hỏi.
"Đương nhiên là vì muốn che giấu chân tướng rồi."
Xuyến Xuyến, phải rồi, phải tìm Xuyến Xuyến. Chỉ cần tìm được hồn ma cô ấy, tất cả những câu đố này đều sẽ có lời giải. Tôi nói: "Hồn ma Xuyến Xuyến đang trốn trong trung tâm thương mại, có một âm dương sư đang đuổi theo tiêu diệt..."
Chợt phía xa có tiếng quát: "Ta phải xé xác các ngươi!"
Sau đó ở chỗ ngoặt hành lang xuất hiện ba người đuổi đánh nhau. Là ba thầy trò Vô Tâm pháp sư.
Một trong hai đồ đệ, hình như tên là Khổng Thụy, đang đuổi đánh Vô Tâm và tên đồ đệ còn lại. Chuyện gì thế này? Đồ đệ đánh sư phụ, tấu hài à?
Trông thấy tôi, Vô Tâm pháp sư la lên: "Hắn bị Xuyến Xuyến nhập thân!"
Ma nhập?
Toàn thân Khổng Thụy toát ra khí tứ quỷ dị, miệng cứ cười khằng khặc, giọng nói the thé: "Ta phải xé xác các ngươi, xé xác các ngươi!"
Đây đúng là giọng của Xuyến Xuyến.
Tại sao lại như vậy? Hôm qua Xuyến Xuyến bị thương, âm khí suy yếu, sớm đã là dây cung hết lực, sao giờ lại hung tới mức ba thầy trò Vô Tâm không thể phản kháng?
Hai thầy trò Vô Tâm nhảy ra sau lưng, đẩy tôi về phía trước. Con mẹ nó, sớm biết lão già này không tử tế gì, nhưng không nghĩ lão khốn nạn như vậy.
'Xuyến Xuyến' nói: "Là ngươi, Danh Đồng! Ta không tìm ngươi thì thôi, ngươi lại tự mò đến tìm chết, khặc khặc..." Đôi mắt Khổng Thụy phát ra ánh sáng xanh u ám. Người ta thường nói, mắt quỷ có màu xanh, hóa ra là sự thật.