Mục lục
Linh Quan Dạ Hành
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ma quỷ bị lửa đốt sẽ không hồn phi phách tán ngay lập tức, mà sẽ cháy một, hai phút thậm chí lâu hơn. Xuyến Xuyến ngày cangg gào rú trong ngọn lửa xanh, tiếng kêu thê lương thảm thiết làm tôi sởn tóc gáy, đây nhất định là sự tra tấn cùng cực.

Chợt trông thấy ánh mắt của cô, có một phần bất lực, một phần đáng thương, còn có sự khổ sở vô hạn như muốn kể lể cùng tôi. Cô ấy cũng nhìn thấy tôi, nhưng không kêu "A Đồng cứu tôi!" Mà chỉ cười chua xót.

Hai chúng tôi chơi với nhau từ hồi mặc quần rách đũng, thật nhiều năm như vậy, không biết tại sao lại đến nước này, tôi thật sự không đành lòng...

Xuyến Xuyến có hiềm nghi, hơn nữa là nghi phạm chính, nhưng tất cả đều chỉ do mình phỏng đoán, nếu sai thì sao? Không được!

Tôi không thể trơ mắt đứng nhìn cô ấy hồn phi phách tán, chết một cách không minh bạch được, bèn lén co chân đá đổ một cây nến.

Cây nến đổ ra đất, lửa liền tắt, Xuyến Xuyến lập tứ hóa thành một luồng âm phong, xông ra khỏi tứ linh minh hỏa trận.

Mắt thấy Xuyến Xuyến sắp bị đốt cháy lại đột nhiên trốn thoát, sự việc quá bất thình lình khiến Vô Tâm không kịp trở tay, đến khi ông ta phản ứng được thì Xuyến Xuyến đã biến mất trong bóng đêm.

Vô Tâm pháp sư vô cùng tức giận, quát: "Ai, là ai làm đổ ngọn nến?"

Tôi nói: "Xin, xin lỗi, tôi không cẩn thận..."

Một tên đồ đề phẫn nộ mắng: "Không cẩn thận? Tôi thấy anh cố ý thì có, anh cố tình thả ma nữ kia, rốt cuộc là có mục đích gì?"

"Tôi sơ ý thật mà!"

Hắn còn định cãi nhau với tôi tiếp nhưng Vô Tâm pháp sư ngăn lại, nói: "Mới biết chút kiến thức đã huênh hoang, lại không biết trời cao đất dày mà làm chuyện xấu. Ta khuyên cậu nên tự kiểm điểm lại bản thân đi, mây đen trên đầu, ấn đường chuyển màu đen, tiểu tử cậu trúng tà rồi!"

Tôi cười khẩy: "Vậy à?"

Thấy tôi không tin, ông ta hừ lạnh một tiếng rồi xoay người đi về phía bìa rừng, quay sang đệ tử nói: "Ma nữ kia đã bị tổn thương nguyên khí, chạy không xa đâu. Đào vái xác lên rồi dùng la bàn đuổi theo!"

Con mẹ nó! Lão già này lại cố chấp như vậy, đuổi cùng giết tận à. Lâm Đông ghé vào cạnh tôi, nói: "Làm sao bây giờ? Nhất định Trần Xuyến Xuyến biết nội tình vụ Niêm Phong thôn, giờ không thể để cô ấy hồn phi phách tán được!"

Tôi nói: "Đuổi theo họ!"

Vừa định dợm bước thì dưới chân có âm thanh xuy xuy đau đớn rất sâu, hình như là trong lòng đất truyền ra, nhưng nào tôi có thời gian để ý tới, cùng Lâm Đông theo ra ngoài rừng cây.

Vô Tâm pháp sư bảo một đồ đệ cầm la bàn đi tìm Xuyến Xuyến, còn ông ta thì không đuổi theo, ông ta muốn ở lại để xử lý thi thể cô ấy. Trong tình huống này, hồn phách bị đánh tan, cái xác cũng là mầm tai họa, có thể không thi biến, nhưng sẽ trở thành thi yêu. Mà thi yêu so với thi biến, còn đáng sợ hơn.

Thiết nghĩ, muốn đốt xác Xuyến Xuyến thì cứ đốt đi, dù sao cô ấy cũng không có khả năng sống lại. Vô Tâm pháp sư bật lửa thiêu cái xác ngay tại chỗ, đây là phương pháo xử lý an toàn nhất, chỉ có đốt xác thành tro mới không xuất hiện tình huống ngoài ý muốn.

Tuy nhiên, có một chuyện rất kì quái. Xuyến Xuyến là lệ quỷ trong lệ quỷ, hẳn phải rất hung mới đúng, vậy sao bị Vô Tâm trấn áp không hề có sức phản kháng như vậy?

Bởi Vô Tâm pháp sư đạo hạnh quá cao ư?

Thi thể Xuyến Xuyến bị ném lên bãi đất trống, bị chôn bốn năm trời nhưng nó được bảo tồn rất nguyên vẹn. Vốn dĩ nền đất ẩm ướt thì dễ phân hủy mới đúng, càng quỷ dị hơn là bộ quần áo cô mặc không hề bạc màu chút nào.

Đỏ tươi như máu!

Tên đệ tử ở lại nhặt mấy cành củi, ném lên xác Xuyến Xuyến, rồi đổ xăng lên, tiếp đó đốt một lá bùa, vứt xuống.

Xăng bén lửa, lập tức bùng lên, ngọn lửa ngút trời, tiếng xèo xèo vang lên. Tôi nói: "Lệ quỷ cũng không phải hung lắm."

Vô Tâm bĩu môi: "Tiểu tử vô tri, nếu không phải bản pháp sư..." nói được một nửa thì ông ta khựng lại, chỉ sợ chính bản thân ông ta cũng ý thức được lệ quỷ trong lệ quỷ này lại quá dễ đối phó.

Vô Tâm pháp sư lẩm bẩm: "Chỉ bị chỉ đỏ ngâm mực quất một cái, sẽ không bị thương nặng như vậy. Lẽ nào trước đó nó đã bị tổn thương nguyên khí rồi?"

Bỗng có cảm giác đâu đó trong rừng cây, một đôi mắt đang nhìn mình chằm chằm, tôi xoay người nhìn lại. Thứ trông thấy làm tôi bị sốc, một bóng người đang ẩn nấp trong rừng.

Nhìn dáng người thì chắc là một cô gái, cô ta đứng lẳng lặng ở đó, toàn thân bao phủ bởi bóng đẻm, nhưng đôi giày dưới chân lại lấp lánh.

Giày nhỏ ba tấc!

Cô ta đi đôi giày ba tấc. "Đừng đi!" Tôi gọi lớn một tiếng, phóng vào trong rừng cây. Nhưng chỗ vừa nhìn ban nãy lại chẳng có gì, chẳng lẽ vừa rồi mìn hoa mắt? Không thể nào không thể nào, nhất định là cô ấy. Quỷ thiếp bên trong đôi giày ba tấc!

Nếu trước đây trông thấy đôi giày trong khu rừng Tây Sơn thì còn có thể là trùng hợp, khả năng đó là một đôi giày khác. Nhưng lần này Xuyến Xuyến và đôi giày cùng xuất hiện, lẽ nào lại là trùng hợp?

Nếu là cô ấy, tại sao không chịu gặp mình? Hình ảnh cô gái khóc thút thít bên trên mộ phần vẫn như vừa mới hôm qua. Rốt cuộc đên đó đã xảy ra chuyện gì?

Tôi gọi to: "Ra đây, cô ra dây đi!"

Lâm Đông cũng đuổi theo vào rừng cây, thấy tôi gọi thì lo lắng nói: "Danh Đồng, cậu không sao chứ?"

Tôi lắc đầu ý rằng mình không sao.

Lần nữa quay ra khỏi rừng cây, tên đồ đệ đuổi theo Xuyến Xuyến đã trở lại, nhìn tình hình thì chắc đã mất giấu. Vô Tâm pháp sư trừng mắt nhìn tôi: "Tiểu tử, cậu thả lệ quỷ kia đi, có biết sẽ hại chết bao nhiêu người không?"

"Đã nói rồi, tôi không cố ý!"

Tên đệ tử vừa về nói: "Tôi thấy anh cố ý thì có, ngay từ đầu anh đã bảo sư phụ tha cho nó rồi."

"Tùy các người nghĩ sao thì nghĩ." Tôi đáp.

"Anh..." hắn tức giận đến nghẹn họng.

Vô Tâm pháp sư nói: "Tiểu tử, đừng tưởng rằng ta không làm gì được cậu. Chỉ là bổn pháp sư đây không muốn so đo với người sắp chết thôi. Hừ!"

Hừ lạnh một tiếng, ông ta dẫn theo hai đồ đệ nổi giận đùng đùng mà bỏ đi. Tôi cũng chẳng để tâm lời ông ta nói, Xuyến Xuyến đã bị thương nặng, trong thời gian ngắn không có khả năng ra ngoài hại người.

Hai chúng tôi rời khỏi nhà máy, về đến nhà đã gần 11h đêm, ngồi xem TV một lát rồi ai về phòng nấy đi ngủ.

Sáng hôm sau, tôi bị Lâm Đông đánh thức, vừa tỉnh dậy thì thấy trong người mệt mỏi, đặc biệt là tay phải, tê rần nhấc lên không được, cứ như có thứ gì đè lên cả đêm vậy. Lâm Đông hỏi: "Cậu không sao chứ?"

Tôi uể oải: "Không biết, tự nhiên thấy mệt quá."

"Sắc mặt cậu không ổn đâu, liệu có phải đổ bệnh rồi không? Để tôi đưa cậu đi khám bác sĩ."

Từ nhỏ thể chất tôi đã rất tốt, cực hiếm khi bị ốm, cho dù cảm mạo cũng chẳng cần đi bác sĩ, uống nước ấm nhiều là khỏi. Tôi đáp: "Không cần đâu."

Lâm Đông nói: "Cậu không sao thật chứ? Vậy kệ cậu, tôi phải đi làm đây, đến muộn là bị trừ tiền thưởng. À đúng rồi, hôm nay có phải ăn cơm nếp nữa không?"

"Khi nào miệng vết thương lành hẳn thì mới thôi ăn." Tôi đáp.

Lâm Đông đi khỏi, tôi nằm giường nghỉ ngơi một lát thì cảm thấy người khá dần lên, cánh tay cũng không tê mỏi nữa, liền chẳng để bụng.

Dậy gấp chăn, chợt nhìn thấy lá hôn thư đặt dưới gối, đây cũng là một thứ bí ẩn. Tờ giấy này còn rất mới, đã bốn năm rồi mà nó không hề bạc màu, ngược lại còn tươi tắn hơn. Trước Xuyến Xuyến có nói vì nhận được hôn thư này nên mới gấp gáp trở về từ thành phố.

Tôi mở tờ giấy ra nhìn, bên trong đề cập tới ba người: tôi, sư phụ và Diệp Tiểu Tình, con gái Diệp Văn Cường. Tôi với sư phụ thì ngàu nào cũng giáp mặt, chỉ có Diệp Tiểu Tình là chưa từng gặp bao giờ. Hơn nữa theo cha nói, hai nhà đã hơn chục năm không qua lại, sao đột nhiên tờ hôn thư này xuất hiện?

Chất liệu của bức hôn thư này có vẻ quen quen, hình như mình đã sờ ở đâu rồi thì phải. Tôi chợt nghĩ đến, cỗ quan tài nhỏ!

Hôm đó sau khi về mình liền đặt nó vào một góc rồi quên béng mất, bèn lấy ra. Đúng là chất liệu cho cảm giác giống nhau khi chạm phải, rất dày dặn.

Ngoài cửa có tiếng mở khóa, Lâm Đông về, tôi ngạc nhiên hỏi: "Sao anh đã về rồi?"

"Lúc trên đường, tôi trông thấy Vô Tân pháp sư và hai đồ đệ ông ta đang cầm la bàn dò tìm trên vỉa hè, còn đi vào cao ốc Bạc Thái, theo tôi đoán thì có khả năng Xuyến Xuyến đang trốn trong trung tâm thương mại."

Tôi vừa nghe thì liền nói: "Đi, chúng ta mau qua đó."

Đã qua một đêm rồi mà thầy trò Vô Tâm pháp sư vẫn chưa từ bỏ ý định, đang tiếp tục truy đuổi Xuyến Xuyến, chẳng lẽ cứ nhất quyết phải tiêu diệt cô ấy mới vừa lòng sao?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK