Lý Trường Vũ đang nằm trên giường bệnh, mồ hôi đầy đầu, miệng mê sảng nói mớ. Tôi không nhịn được thốt lên: "Thật hung!"
Phải biết rằng thể chất cảnh sát qua rèn luyện tốt hơn người thường rất nhiều, mà bản thân Lý Trường Vũ cũng cường tráng, vậy mà ốm liệt giường không dậy nổi, đủ chứng minh thứ đêm qua hung đến mức nào.
Lâm Đông bê chén máu gà, lo lắng nói: "Cho anh ấy uống thật sao?"
"Máu gà phải uống lúc còn tươi, còn ấm mới hiệu quả." Tôi đáp.
Dương khí trên người gà trống cao, máu gà còn được dùng để đối phó với yêu ma, việc trừ tà trên người Lý đội trưởng chắc không thành vấn đề.
Lâm Đông tay nhấc mũi Lý Trường Vũ lên, rót máu gà vào miệng anh ta. Tôi hỏi: "Anh đã điều tra việc của Chân Mộ Tuyết chưa?"
Lâm Đông đáp: "Thị trấn Tây xuyên có bốn nhà tang lễ, tôi đã qua kiểm tra hết rồi, đều không nơi nào từng xử lý xác Chân Mộ Tuyết. Cả bố chồng cô ta, Lưu Nhị Binh cũng không được xử lý."
Chuyện này tôi đã sớm lường trước, hơn nữa theo suy đoán của tôi, nó có liên quan đến âm dương sư. Dùng chỉ đỏ trói chặt hai chân thi thể, lại thuật này cũng chỉ âm dương sư mới biết làm. Mà âm dương sư ở trong địa bàn tỉnh, Diệp gia được coi như địa đầu xà. Nói không chừng, việc này có liên quan đến Diệp gia.
Nhất Diệp...
Tôi nói: "Chiều nay chúng ta đến gần khu nhà Chân Mộ Tuyết điều tra chút đi."
Lâm Đông gật đầu: "Tôi cũng định như vậy."
Suy đoán của Lâm Đông dựa trên sự trinh thám của cảnh sát đối với một vụ án, còn tôi thì dựa trên âm dương học, chết ở đâu, hồn ma sẽ ở đó.
Chân Mộ Tuyết bị chỉ đỏ trói buộc, không đi đâu được, giao lộ đêm qua cô ấy đứng rất có khả năng là nơi cô tử vong.
Âm thanh nói sảng của Lý Trường Vũ đã dần nhẹ bớt, tình hình chuyển biến hơn nhiều, Lâm Đông mừng rỡ: "Đúng là có tác dụng!"
Nói thật ra thì bản thân tôi cũng không nắm chắc, tất cả đều dựa theo lý giải của bản thân, chứ chưa thực hành bao giờ.
Tuy nhiên, đến lúc này thì ánh mắt của Lâm Đông nhìn tôi đã có chút thay đổi, e là trong nắt anh ta, tôi đã thực sự là một cao nhân có bản lĩnh, mà trên thực tế tôi chỉ là gà mờ mới bước chân vào giới.
Hai chúng tôi rời bệnh viện, đến con phố ăn đêm hôm qua. Cả con phố vắng vẻ, trái ngược hẳn với sự tấp nập ban tối, tôi đi tới chỗ hôm qua Chân Mộ Tuyết đứng, nhắm mắt lại, vẽ bùa chú trước mặt, không thấy có gì bất thường.
Lâm Đông hỏi: "Phát hiện ra gì không?"
Tôi lắc đầu.
"Tôi đã hỏi hàng xóm xung quanh, nhà cô ấy bị người ta cưỡng chế vào ba ngày trước. Cũng chính vào hôm đó, bố chồng Chân Mộ Tuyết bệnh tim tái phát mà chết, đồng thời cô ta cũng mất tích."
Tôi hỏi: "Nhà cô ấy ở đâu?"
Lâm Đổng ngẩng đầu, chỉ lên ban công tầng 4: "Căn phòng tầng 4 kia."
"Đi vào xem sao."
Trong nhà Chân Mộ Tuyết bừa bồn, bàn ghế đổ ngã khắp nơi, chắc lúc cưỡng chế đã xảy ra xô xát. Tôi lấy hai tờ giấy vàng trong túi ra, dùng bút chu sa vẽ một tờ thành 'trấn thi phù'.
Đây là lần đầu tiên tôi vẽ, nhưng đã tập luyện tay không rất nhiều lần rồi, tuy hơi lóng ngóng, cuối cùng vẫn vẽ được. Lâm Đông thắc mắc: "Cậu vẽ cái gì đấy?"
"Trấn thi phù!"
Đây là bùa chú cấp thấp nhất, không có nhiều tác dụng lắm, chủ yếu dùng để trấn áp thi thể, phòng ngừa thi biến.
Tờ giấy còn lại tôi không vẽ gì. Cầm hai tờ giấy trong tay, tôi đồng thời hất chúng lên trời. Lâm Đông nhìn hai tờ giấy bay bay mà ngơ ra: "Cậu đang làm cái quái gì vậy?"
Tôi không trả lời, ánh nắt tập trung nhìn chằm chằm hai tờ giấy. Tờ giấy không vẽ gì thì rơi xuống đất trước, còn lá trấn thi phù vẫn phiêu trong không trung, rơi rất chậm.
Theo lý thuyết, lá bùa có dính chu sa thì hải nặng hơn, rơi xuống trước mới đúng, nhưng trước mắt lại ngược lại. Tôi nói: "Nơi này tứng cất giấu thi thể."
Lâm Đông ngạc nhiên: "Chỉ ném hai tờ giấy là xác định được?"
Tôi gật đầu. Trấn thi phù có thể dán chặt vào quan tài hay thi thể mà không cần keo dán, là bởi nó xó tính hấp thụ đối với thi khí. Vừa rồi tôi ném hai tờ giấy lên không trung, quỹ đạo bay và rơi của trấn thi phù khác hoàn toàn so với tờ kia, chứng tỏ trong phòng này có thi khí.
Nói cách khác, từng có thi thể được giấu ở căn phòng này.
Ngẫm cũng buồn cười, chắc chủ có mình tôi, cái loại tự học không ai dạy bảo mới dùng trấn thi phù để phán đoán căn phòng có từng giấu xác hay không.
Chuyện này bắt đầu kỳ quái, theo hàng xóm nói thì bệnh tun của Lưu Nhị Binh tái phát, chết bên ngoài, mà từ khi bị đuổi ra khỏi nhà, hàng xóm chưa từng gặp lại hai bố con. Theo lý mà nói thì nơi này không nên có thi thể mới đúng chứ
Lâm Đông cau mày: "Lẽ nào Chân Mộ Tuyết chết ở đây?"
Tôi đi ra ban công, chỉ xuống giao lộ ngay bên dưới: "Chắc cô ta chết ở đó."
"Ý cậu là, cô ta ngã từ trên ban công xuống?"
"Rất có khả năng."
Lâm Đông nói: "Phần trăm tự sát không cao, có thể là bị người khác đẩy xuống."
Tôi gật đầu: "Đúng vậy, nếu tự sát thì không có ai đi thu dọn xác, một thi thể nằm giữa đường sẽ bị người ta phát hiện rất nhanh, khả năng cao là bị đẩy xuống."
Lâm Đông nói: "Tìm được hung thủ này sẽ tìm được xác Chân Mộ Tuyết."
Để xác định xem suy đoán của tôi có cơ sở không, Lâm Đông chạy xuống dưới lầu, đến chỗ hôm qua Chân Mộ Tuyết đứng kiểm tra, đúng là có vết máu chưa được rửa sạch.
Hai hôm trước trời mưa to, tuy máu bị trôi hết nhưng vẫn để lại dấu vết
Lâm Đông thắc mắc: "Ai đẩy cô ấy xuống lầu?"
Tôi nói: "Tôi đâu có phải cảnh sát, tôi chỉ phụ trách việc tìm xác, mà chưa kể, một đơn tủ tôi thu 1000, giảm cho anh 20%."
Lâm Đông cả giận: "Mẹ nó, không nhìn ra cậu là tên hám tiền như vậy đấy."
Tôi tỏ ra bất đắc dĩ: "Một thanh niên nông thôn lên thành thị mưu sinh, kiến chút tiền không được à?"
Lâm Đông nói: "Được, chỉ cần phá được vụ án này, tìm ra xác của Chân Mộ Tuyết, 800 thì 800. Bước tiếp theo chúng ta phải làm gì?"
"Đương nhiên là đi tìm thi thể."
"Đi đâu tìm?"
Đương nhiên tôi không nói được, nhưng nếu bảo mình không biết thì thật mất mặt, bèn vỗ ngực nói: "Tìm ra hung thủ trước đã."
Lâm Đông hỏi: "Cậu đi đâu?"
Tôi đi xuống giao lộ: "Đi mua chút đồ dùng sinh hoạt."
Quay lại xe, Lâm Đông đang nghe bộ đàm, là cục cảnh sát gọi tới, lệnh cho anh ta về, có vụ án. Cảnh sát hình sự là vậy, cứ có án lúc nào là phải làm việc lúc đó. Lâm Đông nói: "Tôi không đi cùng cậu được nữa rồi, phía trước có siêu thị đấy, tự đi đi, mà đừng mua nhiều làm nhà bừa bộn nhé."
Tôi nhảy xuống xe, chẳng rảnh mà nghe anh ta nói nhiều vô nghĩa, đến siêu thị mua mấy vật dụng cá nhân và vài bộ quần áo giá rẻ rồi quay về nhà Lâm Đông.
Lên lầu, đang định mở cửa thì bà lão ở phòng đối diện lại xuất hiện đằng sau, hỏi: "Cảnh sát Lâm, vụ án của cháu gái tôi sao rồi?"
Tôi cười: "Bà à, bà nhận lầm người rồi, cháu không phải Lâm Đông, cháu là bạn anh ấy."
Bà lão nói: "Khi nào cảnh sát Lâm về, cậu hỏi giúp tôi vụ án của cháu tôi thế nào rồi."
Tôi gật gật đầu.
Nhìn bà lão về nhà, tôi cũng mở cửa vào phòng. Sau khi thu dọn đồ đạc xong xuôi, liền ngồi xuống sofa, lấy cuốn sách cũ ra đọc. Về cuốn sách này, trong lòng tôi vẫn luôn có một câu hỏi, ma nữ làm sao biết được trong cuốn sách ông già mù cho mình có ẩn giấu những chữ vàng?
Trên giấy chỉ toàn chữ là chữ, nhưng những chữ vàng thì phải dùng thông linh thuật mới nhìn thấy, mà không phải ai cũng học được thuật này. Theo tôi đoán, chỉ e chính bản thân ông già mù cũng không biết cuốn sách có ẩn giấu bí mật.
Nếu như thế thì lại càng kỳ lạ, làm sao ma nữ kia biết được, lại còn biết đọc chữ vàng có thể chống được khí lạnh?
Lẽ nào cô ấy đã sớm quen biết nhau? Nếu họ quen biết nhau từ trước thật thì việc ông già mù chủ động bắt chuyện với mình, đưa cho mình hình nhân giấy để chống lại ma nữ đã có lời giải thích.
Sau khi nữ quỷ bị thương đã không thể cứu tôi ra khỏi quan tài, lẽ nào đó chính là mục đích của ông già mù.
Nếu suy đoán này thành lập, chẳng phải ông già mù và Nhất Diệp là cùng một hội sao? Nhất định mình phải mau phá được lớp màn bí ẩn này, cứu cha mẹ và toàn bộ người trong thôn về.
Sống thì cứu sống, chết thì lo hậu táng.
Ngoài cửa chợt có tiếng mở chìa khóa, tôi khép cuốn sách lại cất đi. Lâm Đông đi vào, anh ta trông rất mệt mỏi, hai cánh tay còn đầy dấu vết ẩu đả, quần áo dính máu.
"Bị thương à?" Tôi hỏi.
Lâm Đông quăng mình xuống ghế: "Chuyện thường tình."
"Mẹ nó, một cô gái sao sức lực lại khỏe như vậy, năm sau cảnh sát mà không khống chế nổi, đúng là quái vật."
Cảnh sát hình sự đều là cao thủ cận chiến, một người cũng có thể đối phó mấy thường dân. Mà năm sáu hình cảnh cũng không khống chế nổi, vậy chẳng phải nói cô ta khỏe ngang với mấy chục người à?
Lại còn là phụ nữ nữa.
Nhìn cánh tay Lâm Đông còn có vết móng tay dài cả mấy cm, giữa đỏ, rìa ngoài màu đen, tôi hỏi: "Cô ta phạm tội gì?"
"Giết người!"
"Người đâu rồi?"
"Bắn chết rồi, chính tôi nổ súng. Lúc đó cô ta đang siết cổ một đồng đội, sức lực lớn như vậy, sợ đồng đội hi sinh, tôi buộc phải bắn."
Tôi hỏi: "Xác đâu?"
"Đưa vào phòng giữ xác rồi."
"Tôi muốn nhìn qua một chút."
Lâm Đông kinh ngạc nhìn tôi: "Sao, có vấn đề gì à? Cậu đừng có lúc nào cũng thần thần bí bí biết chưa!"
Tôi xua tay: "Thế thì thôi!"
Thực chất tôi cũng chả muốn quan tâm, tay gà mờ như mình, làm không tốt sẽ mất luôn cái mạng nhỏ, chỉ là vì nể tình Lâm Đông nên nói vậy thôi.
Thấy biểu hiện của tôi, Lâm Đông chợt nhớ tới lúc chiến đấu, một cô gái mà khỏe như quái vật, bèn nói: "Được rồi được rồi, đi cùng tôi vào thư phòng."
Lâm Đông mở cửa thư phòng, bên trong chẳng có gì ngoài một cái chiếu dựa vào tường, bên trên là chăn và gối. Anh ta kêu lên: "Máy tính của tôi đâu rồi?"
Tôi nói: "À, TV trong phòng hỏng rồi, mở không lên nên tôi chuyển nó ra ngoài. Từ giờ đây sẽ là phòng của tôi."
Lâm Đông câm nín.
Anh ta lấy máy tính trong kho ra, cắm dây điện và dây internet, bĩu môi khinh bỉ nói: "Đây là máy vi tính, không phải TV!"
Tiếp đó đăng nhập vào trang của cục cảnh sát, Lâm Đông nói: "Phòng giữ xác không thể cho người lạ vào, ở đây có báo cáo khám nghiệm tử thi và ảnh chụp, tôi cho cậu xem qua."
Trên ảnh là một cô gái trẻ, pháp y đã chụp lại tất cả các miệng vết thương. Vết thương chí mạng đương nhiên là vết đạn do Lâm Đông bắn, xuyên từ sau lưng vào tim.
Trên tay có mấy vết cào, phần bụng hơi gồ lên, trong báo cáo nói rằng cô ta đang mang thai tháng thứ tư.
Lâm Đông cũng ngạc nhiên: "Là một thai phụ?"