"Đồ ăn tới đây!" Chủ quán đặt khay thịt dê xuống bàn: "Ai lại mang về, ăn cái gì cũng phải để ý đến không khí chung quanh chứ."
Ông chủ là một gã đàn ông chừng 40 tuổi, phốp pháp. Ông ta đưa ánh mắt ra hiệu cho chúng tôi, tôi nhìn theo hướng ông ta chỉ, ngoài giao lộ có một cô gái trẻ tuổi, mặc váy trắng, dáng người thanh mảnh và xinh đẹp. Chỉ là bụng dưới hơi to, hẳn là đang mang thai.
Cô gái nói luôn miệng: "Quân tử hảo tâm qua đường, giúp tôi mai táng bố chồng..."
Chủ quán nháy mắt một cái mà đàn ông nhìn là hiểu, Lâm Đông hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
Chủ quán nói: "Chồng cô ta là con ma cờ bạc, nhà cửa bán sạch rồi, vẫn thiếu một đống nợ. Cha hắn tức quá mà chết, hắn thì bỏ trốn, để lại một mình thân gái lại mang thai, đến chỗ đặt chân cũng không có. Ai chịu cưu mang thì cô ấy ở với người đó."
Chắc để ý thấy chúng tôi đang thảo luận về mình, cô gái nhìn sang: "Vị quân tử hảo tâm nào qua đường, giúp tôi an táng bố chồng..."
Thật sự là xinh đẹp, trên người còn toát ra vẻ dịu dàng khiến tôi với Lâm Đông thổn thức không thôi. Một cô gái xinh đẹp như thế mà số lại truân chuyên, thật làm người ta không đành lòng. Lâm Đông là người sống tình cảm, sờ sờ trong túi còn được mấy trăm tệ, tuy không thể cưu mang cô gái này, nhưng dùng nó để duy trì một chút vẫn được.
Nhưng bước ra được nửa đường, anh ta lại quay trở về, sắc mặt tái nhợt. Tôi hỏi: "Sao vậy?"
Lâm Đông nói: "Chuyện cậu nói, ma quỷ không có bóng là thật ư?"
Tôi gật đầu.
Lâm Đông cuống quít lắc đầu với tôi, ý bảo đừng nói thêm gì nữa, tôi liền nhắm hai mắt lại, giơ chỉ tay vẽ bùa chú, rồi từ từ quét qua. Bỗng thấy chỗ mắt cá chân của cố gái có lóe đỏ, bèn mở mắt ra nhìn kỹ, hóa ra cổ chân cô ấy bị buộc mọt sợi chỉ hồng, chẳng trách không nhúc nhích được.
Cô ta vẫn luôn miệng: "Vị công tử nào hảo tâm đi qua, giúp tôi an táng bố chồng..."
Có người đã dùng chỉ đỏ trói hai chân thi thể khiến hồn phách cô ấy không thể đi lại. Đây là một loại âm dương thuật thời phong kiến, thường được dùng để trừng phạt những thê tử ăn trộm tiền tiêu xài, sau khi xử tử sẽ trói chỉ đỏ vào hai chân, để khi chết đi, cô ta biến thành ma giữ nhà, chuộc lỗi cho hành vi của mình lúc còn sống.
Giờ là thời đại này rồi mà vẫn còn có người làm như vậy, quá thiếu đạo đức. Tôi nói chuyện này với Lâm Đông, người cảnh sát đầy chính nghĩa nghe xong liền nổi giận: "Có cách nào phá giải không?'
"Đơn giản thôi, tìm ra thi thể cô ta, cắt đứt sợi chỉ là được."
Chủ quán nói cô ấy tên là Chân Mộ Tuyết, vốn nhà ở số 1 con đường cô ta đang đứng hiện tại, tuy nhiên nhà mấy gian, mấy tầng thì chịu.
Giọng nói thiết tha lại vang lên: "Vị quân tử nào hảo tâm, qua đường giúp tôi an táng bố chồng..."
Tôi hỏi Lâm Đông: "Ở thị trấn họ xử lý thi thể thế nào?"
Lâm Đông đáp: "Đương nhiên là hỏa táng." Vừa dứt lời, anh ta chợt khựng lại: "Lẽ nào thi thể bố chồng cô ấy còn chưa được hỏa táng? Vô lý, cho dù không có tiền làm hậu sự thì những ban ngành liên quan cũng phải xử lý thi thể chứ."
Tôi nói: "Xác của chính cô ấy cũng chưa hỏa thiêu."
Riêng điểm này tôi có thể khẳng định, nếu xác đã hỏa thiêu thì sợi chỉ đỏ cũng cháy, cô ấy sẽ không bị trói chặt hai chân. Cho nên thi thể cô ấy nhất định vẫn còn.
Để ý thấy thỉnh thoảng tôi lại liếc nhìn cây hòe lớn, Lâm Đông lo lắng hỏi: "Sao vậy?"
Dưới gốc cây hòe có một thằng bé chừng năm sáu tuổi đang chơi bóng, nó chơi rất vui, miệng còn đếm số một, hai, ba...Chợt nó tuột tay, quả bóng lăn ra giữa đường.
Quả bóng tỏa ra ánh sáng xanh quỷ dị, thằng bé cười khanh khách đuổi theo, vừa chạy vừa nói: "Thúc thúc, nhặt giúp cháu với."
Vừa hay, quả bóng lăn đến cạnh bàn chúng tôi. Lâm Đông khẽ mỉm cười, định cúi xuống nhặt, tôi liền kéo lại: "Đừng!"
Lâm Đông không hiểu tại sao, ái ngại hướng về phía thằng bé, nói với tôi: "Làm gì thế, nhặt giúp nó quả bóng thôi mà."
"Anh mà nhặt giúp nó, thì sẽ phải chơi cùng với nó vĩnh viễn!"
Lâm Đông sợ hãi há hốc mồm. Thằng bé tự sang nhặt bóng, sau đó lại chạy về dưới gốc hòe, tiếp tục chơi, một, hai, ba...
Lâm Đông giờ vẫn còn chưa hoàn hồn: "Tại sao lại như vậy?"
Tôi nói: "Hôm nay là quỷ tiết, là ngày âm khí nặng nhất, cũng là ngày dương khí của người sống yếu nhất. Chúng ta mau đi thôi, vạn nhất không phải chọc phải phiền toái."
Lâm Đông cuống quít gật đầu, gọi chủ quán tính tiền. Tôi hỏi chủ quán: "Chỗ mình mấy giờ đóng cửa?"
Ông chủ đáp: "Cũng sắp rồi, thường là từ hai rưỡi đến 3h sáng."
Tôi nói: "Hôm nay ông dọn quán sớm một chút đi."
Chủ quán cười, gật gật đầu.
Quay về nhà khách đã gần 3h, tôi với Lâm Đông tắm rửa qua loa rồi chuẩn bị đi ngủ. Không biết là do vẫn còn sợ hãi, hay vì hôm nay gặp quá nhiều chuyện lạ nên kích thích, Lâm Đông không ngủ được, cứ ngồi nói chuyện với tôi.
Tôi thì buồn ngủ muốn chết: "Anh mau đi ngủ đi, đừng quên ngày mai còn phải đi tìm thi thể Chân Mộ Tuyết."
Lâm Đông nói: "Yên tâm, cậu không nhắc tôi cũng nhớ kỹ mà."
"Chỉ sợ cảnh sát các anh nhiều việc lu bu lại quên thôi."
Những lời Lâm Đông nói ban nãy, Chân Mộ Tuyết đều nghe thấy, nếu không thực hiện thì tức là thất tín, đối với cô ta mà nói chính là lừa gạt. Gạt người thì được, chứ gạt ma thì....
Cho nên có một số chuyện không thể nói bừa, đó là kiêng kỵ.
Sáng hôm sau, chúng tôi bị đánh thức bởi tiếng phục vụ phòng, nhìn đồng hồ đã là 10 rưỡi, đánh răng rửa mặt một chút rồi trả phòng.
Chúng tôi xuống ăn sáng tại quán mì ngay dưới chân nhà khách, một bát mì ở đây giá những 5 tệ, cũng may là Lâm Đông trả tiền.
Ăn uống xong xuôi, Lâm Đông phải đến cục làm việc, liền đưa chưa khóa nhà cho tôi, bảo tôi đến nhà mình ở tạm mấy hôm. Dựa theo địa chỉ anh ấy nói, tôi tìm đến khu chung cư, nhà anh ta ở phòng 301, tầng 3.
Hướng nhà của khu này không được tốt lắm, ánh sáng rất yếu, dãy đèn ngoài hiên cũng hỏng rồi, lúc sáng lúc không, còn phát ra tiếng xoẹt xoẹt.
Tôi lấy chìa khóa ra, đang định mở cửa thì chợt có giọng nói lạnh lùng sau lưng: "Cảnh sát Lâm, vụ án cháu gái tôi sao rồi?"
Giật mình, tôi cuống quít nhảy sang một bên, đằng sau là một bà lão, gầy da bọc xương, hau con ngươi như viên long nhãn được khảm nạm, nhìn rất đáng sợ.
"Bà à, bà nhận lầm người rồi." Tôi nói.
Bà lão nhìn nhìn tôi: "Nếu cậu ấy về, cậu hỏi giúp tôi xem vụ án của cháu gái tôi thế nào rồi nhé." Nói đoạn, bà xoay người đi về phía cửa phòng chếch bên đối diện. Cửa phòng nhà bà lão vẫn còn có cái chậu than, bên trong là tro vàng mã, tôi hỏi: "Bà ơi, bà xưng hô thế nào?"
Có vẻ không nghe thấy lời tôi nói, bà lão lầm lũi mở cửa đi vào nhà. Lúc cánh cửa hé mở, trong nhà bà có ánh sáng đỏ phát ra, tôi liếc mắt nhìn, giống như đèn điện thờ nào đó. Chuyện này cũng không hiếm thấy, rất nhiều bà già thường lập điện thờ, thỉnh thần linh trong nhà. Thiện nam tín nữ khỏi mất công đến chùa miếu, ma chay cưới hỏi cứ đến nhà họ dâng hương mà hỏi là được.
Việc này lại nảy sinh một vấn đề, đó là tiền nhang đèn.
Ai cũng biết tiền nhang đèn không thể tiêu bừa bãi được. Nếu nhiều người đến hỏi chuyện thì tiền nhang đèn sẽ nhiều, mà không có nguồn thu nào khác, tiền nhang đèn sẽ được dùng để nuôi con cháu.
Cho nên, hậu thế của họ tuyệt đối không phát đạt được, làm gì cũng xui xẻo. Mà họ, đến tuổi già sẽ cô đơn lẻ bóng, không ai nương tựa.
Mở cửa nhà Lâm Đông, thật khác xa những gì mình tưởng, bên trong được quét dọn rất sạch sẽ, đồ gia dụng bày biện ngăn nắp, hoàn toàn không giống một nam cảnh sát độc thân.
Tôi đặt mông ngồi xuống sofa, mở TV lên xem. Chẳng có chương trình gì thú vị, lại nhớ đến cuốn sách ông già mù cho, những chữ vàng ẩn giấu bên trong thì từ từ tìm hiểu cũng được, nhưng nội dung chính bên trong thì tôi chưa có thời gian đọc, bèn mở ra xem.
Trong sách là những gạch đầu dòng ghi lại quá trình đuổi ma bắt quỷ của họ, trong đó cũng nhắc đến cái giới này, họ gọi là âm dương sư.
Âm dương sư bắt đầu thịnh hành từ cuối đời nhà Thanh, đến thời dân quốc thì đạt đến đỉnh cao, cho tới nay thì phân ra làm chín đại gia tộc.
Trong đó có Diệp gia.
Diệp gia đúng là môn đồ của Bố Y thần tướng, tổ tiên nhà họ từng là đệ tử của Bố Y môn quan. Mà cái tên Nhất Diệp chỉ là một danh hiệu, ngụ ý rằng đó là người lèo lái, là đệ nhất nhân của Diệp gia, cho nên gọi là Nhất Diệp đại sư.
Nói vậy thì lúc trước, ông gia mù dựa vào điểm này nên mới kết luận Nhất Diệp có địa vị cao, có điều Nhất Diệp này thật quá trẻ. Trẻ như vậy mà có thể đứng đầu một đại gia tộc âm dương sư? Tôi có chút nghi ngờ, liệu hắn có phải Nhất Diệp thật hay không.
Nhưng bản lĩnh của hắn thì tuyệt đối là sự thật, cho nên rất có thể hắn đúng là Nhất Diệp, tuy nhiên bất kể hắn là thật hay giả, lão tử đây cũng phải bắt được hắn bằng mọi cách.
Rengggg!
Điện thoại trên bàn chợt reo vang, tôi nhấc lên, đầu dây bên kia là giọng Lâm Đông: "Danh Đồng, Lý đội trưởng bị ốm thật rồi, hơn nữa bệnh rất lạ, toàn thân đổ mồ hôi lạnh, cứ mê man, gọi thế nào cũng không tỉnh."
Tôi nói: "Bị ốm thì tìm bác sĩ chứ."
Lâm Đông sốt ruột: "Bác sĩ cũng không tìm ra nguyên nhân. Chẳng phải cậu biết chuyện này ư, mau tìm cách gì đi."
Tôi nói: "Thực ra cũng không phải không có cách, tuy nhiên bệnh này không chữa miễn phí được, tôi phải thu tiền."
Lâm Đông cả giận: "Danh Đồng, tôi coi cậu là bạn, cậu lại nói chuyện tiền nong với tôi?"
"Anh em ruột thịt còn phải sòng phẳng nữa là."
Lâm Đông cố nén giận, nói: "Nói đi, muốn bao nhiêu?"
Tôi đáp: "Theo mặt bằng chung, trừ tà tránh hung là 1000 tệ, nể mặt anh, tôi giảm giá 20%, lấy 800 thôi."
"800? Sao cậu không ra ngoài mà ăn cướp?" Lâm Đông la lên.
"Thế thì anh có thể đi tìm người khác." Nói đoạn tôi định cúp máy. Lâm Đông bực mình gắt: "Được, 800 thì 800, cái đồ cắt cổ người."
Lý Trường Vũ được người nhà đưa tới bệnh viện nhân dân thị trấn, Lâm Đông lái xe cảnh sát về đón tôi. Vừa vào xe, tôi hỏi: "Tiền đâu?"
Lâm Đông bực bội mở ví ra, đếm lấy 800 tệ. Tôi nhận tiền, đếm lại 300 tệ, đưa cho anh ta, Lâm Đông khó hiểu nói: "Có ý gì?"
Tôi đáp: "Vừa nãy tôi mới hỏi thăm người môi giới khu anh sống, tiền thuê nhà đại khái là 600 tệ một tháng, 30p này coi như tiền thuê nhà tháng này của tôi."
Lâm Đông không nhịn được bật cười, nhận lại tiền: "Tiểu tử nhà cậu!"
Tôi nói: "Đến chợ đồ ăn trước đã."