Nghe thấy cái tên Diệp Tiểu Tình, tôi ngơ ra, không trùng hợp như vậy chứ? Nhưng lập tức tôi phủ định cái khả năng này. Con gái của Diệp thúc sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm với tôi, năm nay cũng phải 22 tuổi rồi, mà cô gái trước mặt cùng lắm là 16 tuổi.
Kém những năm sáu tuổi, chắc chỉ là trùng tên mà thôi. Thấy tôi đứng đực ra, Tiểu Tình hỏi: "Sao thế?"
"À, tôi có cô bạn cùng tên với cô."
Cái tên Diệp Tiểu Tình cũng rất thông dụng, có kẽ phải đến mấy trăm, mấy ngàn, thậm chí mấy vạn người được đặt tên như vậy. Cô gái à một tiếng, lúc này thang máy cũng vừa lên đến tầng 13. Tầng này là văn phòng của một công ty kinh doanh quần áo thể thao, người đi đi lại lại rất tấp nập. Diệp Tiểu Tình dẫn tôi ra khỏi thang máy, quẹo sang chỗ cầu thang bộ.
Cầu thang bộ không bật đèn, tối như như hũ nút, cũng chẳng có tiếng động gì. Tiểu Tình dặn tôi không được lên tiếng, một câu cũng không được nói; sau đó cô làm gì thì phải làm theo y hệt.
Tiểu Tình bước lên trên, đi được bảy bậc thì dừng lại, ý bảo tôi đứng bên cạnh, tôi cũng làm theo, bước lên 7 bậc cầu thang.
Tới nơi, cô ấy lấy một viên pha lê trong túi, nhẹ nhàng thả xuống. Cạch cạch cạch... viên pha lê lăn dọc xuống cầu thang, tiếng động vang lên trong không gian tĩnh lặng, nghe rõ mồn một. Theo tiếng viên pha lê rơi, lông tơ trên tay tôi chợt dựng đứng, trong lòng chột dạ.
Cạch, cạch, cạch...âm thanh xa dần, xa dần cho đến khi biến mất. Chờ khi âm thanh đã hoàn toàn không nghe thấy nữa, Diệp Tiểu Tình lại bắt đầu đi xuống, quay lại tầng 13, đi dọc hành lang rẽ sang thang máy.
Cô ta ấn nút đợi thang máy, từ đầu đến cuối không nói câu nào, đương nhiên tôi cũng chẳng dám mở miệng. Tiểu Tình nhìn bảng hiển thị, thang máy xuống đến tầng 13 thì lấy một chai nước lọc trong túi ra, mở nắp uống một ngụm.
Hai má trên gương mặt xinh đẹp khẽ phồng lên, sau đó đưa chai nước cho tôi. Mình cũng phải uống ư? Tôi đưa tay nhận lấy, hơi ngại ngùng, cũng hơi vui mừng, đây có được tính là hôn môi gián tiếp không?
Nhấp một ngụm nước, suýt nữa thì tôi phun ra, mẹ nó đây là cái gì mà mặn như vậy? Nhưng mỹ nữ còn uống được, tại sao mình không uống được, liền nhắm mắt nuốt xuống.
Diệp Tiểu Tình trợn đôi mắt diễm lệ, vươn cánh tay vỗ vào đầu tôi, rồi chỉ chỉ vào má mình. Hóa ra là cô ấy ngậm nước trong miệng. Tôi đành tu thêm một hớp nước khác, ngậm lại.
Nhìn dáng vẻ của Tiểu Tình, chắc cô ấy ngán ngẩm về chỉ số thông minh của tôi lắm.
Lúc này thang máy vừa xuống tới nơi, cửa mở, bên trong có người, ba người mặc bộ vest trắng đang cười cười nói nói. Diệp Tiểu Tình chưa bước vào, đợi thêm một chuyến, thang máy vẫn có người, lại đợi tiếp. Cho tới khi chờ được một chiếc thang máy không có ai, cô mới vào, tôi cũng liền đi theo.
Miệng ngậm nước có cảm giác đang ăn mòn, hẳn đó là nước muối, rất nhiều, rất nhiều muối. Diệp Tiểu Tình bấm số 1, thang máy liền đi xuống. Sau khi xuống đến tầng 1, cô ấy bước ra xong lại lập tức quay vào, ra hiệu cho tôi làm theo.
Cái quái gì vậy, mẹ nó rõ ràng cô ấy đang chơi mình, lửa giận bắt đầu nhen nhóm. Thật quá đáng, vừa nãy tát mình hai cái còn chưa tính, giờ lại tiếp tục chơi khăm.
Thấy tôi đứng bất động, tiểu Tình đưa tay ra hiệu, ý bảo tôi bước ra rồi lại quay vào thang máy. Thôi thì dù gì cũng đến nước này rồi, cứ phụ họa theo, xem cô ấy chơi đến mức nào.
Nước muối trong miệng cũng khỏi ngậm đi, lúc bước ra tôi nuốt ực xuống, còn cố ý giả vờ phùng má ngậm.
Nhưng lần này bước vào lại thang máy thì lập tức có cảm giác quái quái. Độ ẩm bên trong giống như đột ngột hạ thấp, vừa âm u vừa lạnh lẽo, đến đèn cũng chỉ còn sáng lờ mờ.
Tiểu Tình ấn số 13, thang máy lại lần nữa di chuyển lên trên, đôi mắt cô ấy rất chăm chú, như đang chờ đợi gì đó vậy.
Cạch, cạch, cạch...
Là tiếng viên pha lê nảy trên đất. Tôi giật mình, hai mắt trợn tròn, sao ở đây lại nghe thấy âm thanh này? Mà chi dù có nghe được đi nữa, từ lúc ném nó xuống, chúng tôi chờ cả mấy lượt thang máy, ít nhất phải năm sáu phút, nó sớm đã phải dừng hoặc rơi vào đâu rồi chứ?
Cửa thang máy mở ra, vẫn là tầng 13, nhưng nó không còn là tầng 13 ban nãy nữa, ánh đèn lờ mờ, yên tĩnh không một tiếng động. Yên tĩnh đến đáng sợ!
Viên pha lê từ trước mặt lăn về phía này, Diệp Tiểu Tình bước ra khỏi thang máy, ngồi xổm xuống nhặt nó lên, cô ta nuốt nước muối trong miệng, nói: "Anh đúng là đồ gà mờ, suýt nữa thù tôi bị anh hại chết."
Tôi giật mình: "Đây...đây là đâu?"
"Đây chính là tầng 13 rưỡi, cũng chính là nơi ngưng tụ âm khí mà anh nhìn thấy bằng thông linh thuật. Lần sau nhất định phải nhớ kỹ, tuyệt đối không được nuốt nước muối đâu đấy!"
Tôi hỏi: "Uống thì sẽ làm sao?"
Diệp Tiểu Tình trừng mắt: "Uống thì tất cả mọi người sẽ biến mất, không ai trở về được."
Một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng lên đến đỉnh đầu, tôi nói: "Cô có lừa gạt tôi không đấy?"
Thấy sắc mặt tôi không đúng, Tiểu Tình ngạc nhiên hỏi: "Anh, anh không nuốt thật đấy chứ?"
Tôi gật đầu, trong lòng hối hận. Nhưng chuyện này không trách mình được, nha đầu tuy xinh đẹp, nhưng rất lắm trò, vừa nhìn đã thấy là loại chuyên nghịch ngợm gây sự.
Tiểu Tình tức giận đỏ bừng mặt, giậm chân nói: "Cái anh này làm sao thế nhỉ, đã dặn đi dặn lại, tôi làm gì phải làm theo như thế cơ mà."
Tôi nói: "Tôi cho rằng cô đang đùa cợt."
Diệp Tiểu Tình chống tay trái vào eo, tay phải chỉ vài mũi tôi, mắng: "Tôi đùa anh? Anh có bị bệnh không? Anh bị hoang tưởng à, đang yên đang lành tôi trêu đùa anh làm gì?"
Một nam nhi đại trượng phu lại bị tiểu nha đầu chỉ vào mũi mà mắng, thật sự uất ức, nhưng tôi chỉ biết cúi đầu, không dám phản bác, chỉ nhẹ giọng lẩm bẩm: "Ban nãy không phải trêu đùa thì là gì, còn tát tôi đây hai cái."
Không ngờ lỗ tai nha đầu này thính như vậy, bị nghe thấy, cô ta càng tức giận căng mặt lên: "Hả, một người đàn ông như anh, sao bụng dạ hẹp hỏi thế. Chỉ bạt tai có hai cái mà ghi thù, còn nghi ngờ về công việc của tôi, tôi là một âm dương sư chân chính lại lấy chuyện này ra để đùa sao?"
Hiện giờ tôi cũng rất hối hận, nếu lời nói của nha đầu là sự thật, thì mình đây e là không về được nữa. Tôi lo lắng hỏi: "Giờ phải làm sao?"
Diệp Tiểu Tình nói: "Họa do anh gây ra, tôi làm sao biết giải quyết? Tôi lại đâu có nuốt nên muốn về lúc nào cũng được."
Chỉ nuốt ngụm nước mà liền không về được nữa, tôi đây không tin, bèn vào thang máy, làm bộ muốn xuống dưới, Diệp Tiểu Tình chỉ dửng dưng đứng nhìn.
Không phải sự thật đấy chứ, tôi cố trấn định, đưa tay ấn số 1. Thang máy khởi động, tôi vui đến không nói nên lời, đúng là nha đầu này hù dọa người khác.
Thang máy đi xuống dưới, nha đầu này cũng thật tai quái vừa rồi dọa mình sợ chết khiếp, kỹ năng diễn xuất như vậy mà không đi ứng tuyển diễn viên, thật đáng tiếc.
Đing!
Thang máy đã xuống đến nơi, cánh cửa từ từ mở ra, đang định đi ra ngoài thì tôi lại bắt gặp Diệp Tiểu Tình đang đứng ngay đó nhìn mình chăm chú. Trong lòng cả kinh, tại sao lại như vậy?
Ngước đầu lên nhìn bảng hiển thị, số 13! Sao lại quay về tầng 13 rồi, ban nãy rõ ràng mình ấn tầng 1, hơn nữa thang máy cũng di chuyển xuống dưới cơ ma?
Tôi lại ấn mấy lần số 2, cửa thang máy đóng lại, tiếp tục di chuyển.
Đing!
Thang máy tới nơi, cửa lại lần nữa mở ra.
Và lại lần nữa, Diệp Tiểu Tình đang đứng ngay bên ngoài, cô ta nói: "Đừng phí công vô ích nữa, anh không về được đâu."
Lại là tầng 13 rưỡi, chẳng lẽ mình không về được thật?
"Tôi không về được thì cô cũng không về được!" Tôi nói.
Diệp Tiểu Tình thờ ơ: "Tôi đâu có nuốt nước muối, muốn về lúc nào chả được."
Tôi nói: "Thì tôi đi cùng cô."
Diệp Tiểu Tình đáp: "Vô dụng, chỉ cần có anh ở tròn, thang máy sẽ vĩnh viễn dừng ở tầng 13 rưỡi, tôi đi một mình thôi."
"Diệp Tiểu Tình, cô là âm dương sư, không thể bỏ mặc tôi như vậy chứ. Nhất định là cô có cách, đúng không?"
Diệp Tiểu Tình lộ vẻ khó xử: "Vốn dĩ tôi có thứ mang anh ra ngoài được, nhưng hôm nay ra khỏi nhà không mang nó theo."
Tôi liền tháo túi xách xuống, nói: "Tôi có, tôi có..."
Hôm nay ra ngoài, tôi có mang theo đầy đủ nến, chỉ đỏ, gạo nếp, gương bát quái, vân vân. Diệp Tiểu Tình nhìn thấy mấy thứ này thì giậm chân nói: "Không phải những cái đó, thứ người ta cần là đèn lồng màu lam."
Đèn lồng màu lam?
Trong cuốn sách của ông già mù viết, đèn lồng màu lam được gọi là quỷ đèn, một khi thắp sáng thì cô hồn dã quỷ xung quanh sẽ đi theo nó.
Mình là cô hồn dã quỷ ư? Nếu bị lạc ở tầng 13 rưỡi này thật, thì tôi đúng là chẳng khác nào cô hồn dã quỷ. Diệp Tiểu Tình nói: "Ở chỗ anh có nến đỏ, vốn dĩ có thể tự làm, nhưng hôm nay tôi lại mặc đồ trắng, mà anh...anh cũng không mặc thứ gì màu lam.
Tôi đáp: "Hình như áo trong của tôi là màu lam!"