Mục lục
Linh Quan Dạ Hành
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Không biết hôm nay thế nào mà ánh trăng vẫn luôn bị mây mù che phủ, sương núi cũng bởi vậy mà ngưng kết không tan, âm âm u u, thật quỷ dị.

Trong sách có nói, ngày mây đen che trăng là ngày đại hung, lẽ nào có chuyện sắp xảy ra thật?

Nghĩ đến đống hồn kham chất ngổn ngang dọc hai bên đường, lòng tôi có một cảm giác bất an. Vạn nhất bây giờ chuyện không hay xảy ra, hậu họa thậy khó lường. Trong cuốn sách cũ chỉ nói rằng hồn kham ẩn giấu tai họa ngầm chứ đâu nói đến cách phòng ngừa cụ thể thế nào, càng không nhắc đến cách xử lý khi xảy ra chuyện.

Nếu hồn phách bên trong hồn kham biến thành lệ quỷ, cũng chỉ có thể dùng sức mạnh mà thu phục, nhưng phải là âm dương sư cỡ như Diệp nhị gia mới được. Khống chế lệ quỷ, tẩy hết lệ khí, sau đó siêu độ, việc này chưa tính đến chuyện tốn thời gian, mà còn rất nguy hiểm, rất ít ai tình nguyện đứng ra thử.

Loảng xoảng!

Một tiếng động vang lên xé tan màn đêm, tiếng động mày rất quen thuộc, giống bát sứ rơi xuống nền nhà vỡ toang.

Không xong, là hồn kham bị vỡ, không xong rồi!

Tôi muốn co giò bỏ chạy, nhưng xung quanh chỉ mình mình là người sống, e là trốn cũng không thoát.

Nghĩ đoạn, bèn bỏ túi xách xuống, lấy ra một cặp nến sáp ong cắm xuống đất, châm lửa, tiếp đó cắn ngón tay vẽ một đường máu. Đây là cách ông già mù dùng để che mắt Trương lão hán, thôi thì học đến đâu áp dụng đến đó vậy.

Làm xong, tôi lại lấy gạo nếp, chỉ đỏ, rượu ra, đeo chiếc gương bát quái lên cổ, rồi cảnh giác nhìn về phía tiếng động phát ra.

Hà.....một tiếng thở sâu vang len, trong đêm khuya vắng vẻ nghe rất rợn người.

Nuốt nước bọt, ánh mắt tôi dừng ở một nơi cách đó không xa, quả nhiên một hồn kham đã bị vỡ. Chiếc hồn kham vỡ tỏa ra khói trắng dị thường, một luồng chất lỏng đen đặc hôi thối chảy cuồn cuộn.

Có thể mượn ngày đại hung mà phá hồn kham chui ra, tuyệt đối không phải cô hồn dã quỷ thông thường.

Nó đâu rồi? Tôi cảm giác tim mình như nhảy lên tận cổ họng, hô hấp khó khăn, tai ù đặc đi.

Vù vù!

Phía sau có tiếng gió, tôi xoay người lại, cảnh tiếp theo đập vào mắt làm lỗ chân lông toàn thân tôi mở hết cỡ, thiếu chút nữa ngất xỉu. Một dòng chất lỏng như bùn đen đang chảy từ trên cây xuống đất.

Răng rắc, răng rắc...tiếng xương gãy không ngừng vang lên, một hình người từ đống chất lỏng chậm rãi đứng dậy. Toàn thân nó đen sì, đầu tóc rối bù.

Răng rắc...

Đầu nó quay tròn 180° về phía tôi, đôi mắt trợn trừng không có lòng đen, sau đó khố khăn vươn đôi tay chịp tới.

Mẹ ơi!

Tôi ngã bết xuống đất.

Hà...nó hà một hơi, đàm giòi trong miệng ùa ra theo dòng máu đen ngòm, vô cùng ghê tởm, rồi đi về phía tôi. Cuống cuồng, tôi giơ chiếc gương bát quái ở ngực lên, nhưng chợt nhớ ra, đêm nay không có ánh trăng.

Vút, đành phải dùng chỉ đỏ quất về phía nó. Chỉ đỏ dính lên người, như bén lửa, bốc khói đen.

Á!!!

Nó kêu lên một tiếng thảm thiết, hẳn là rất đau. Lần này thì nó bị chọc giận thật rồi, gào lên phẫn nộ, bổ nhào về hướng tôi, tôi nhanh chóng bò dậy bỏ chạy, ném nốt cuộn chỉ đỏ trong tay ra sau.

Bốp! Cuộn chỉ trúng vào người nó, nó lại đau đớn tru lên một tiếng, nhưng có vẻ chỉ đau thôi chứ không gây thương tổn gì lớn.

Tôi vặn nắp chai rượu ngâm gạo nếp, đổ một ít ra tay, ném. Gạo nếp dính vào người thây ma, giống như một chuỗi bộc phá liên hoàn, nổ lách tách, nó kêu lên không ngừng.

Nhưng khi rượu gạo nếp hết tác dụng, nó lại tiếp tục xông tới. Đây rốt cuộc là thứ quái quỷ gì, mà sức kháng cự mạnh như vậy?

Quanh đi quẩn lại chỉ có mấy chiêu đó, tôi đã dùng hết, chỉ đành bất lực. Cuống quít chạy về phía hai ngọn nến sáp ban nãy bày mê hồn trận, vừa chạy vừa gào lên cầu cứu, hẳn trong căn nhà gỗ phải có người chứ.

Nhảy vọt qua hai cây nến sáp, trong lòng lo âu, con quỷ này mạnh như thế không biết mê hồn trận có tác dụng không.

Lần trước ông già mù để che mắt Trương lão hán đã đốt thêm một lá bùa, tôi thì không có, nhưng hy vọng hiệu quả không kém quá nhiều.

Có điều, thực tế thì ngược lại, hiện thực luôn là rất tàn khốc, con quỷ hoàn toàn dửng dưng với mê hồn trận, cứ bổ thẳng tới.

Con mẹ nó! Một chút tác dụng cũng không có, quá lắm rồi.

Cắm đầu chạy, đột nhiên phát hiện nó đã nhảy ra trước mặt mình từ bao giờ. Nhưng chợt nó khựng lại, sau đó giơ tay che trước mặt. Sao lại thế này?

Trên cánh tay con quỷ có một luồng sáng chiếu vào, là gương bát quái! Ánh sáng từ ngọn nến đã chiếu vào chiếc gương trên cổ tôi, phản xạ vào mặt nó. Phát hiện này làm tôi mừng như điên, vội giơ chiếc gương lên, chiếu thẳng tới. Con quỷ đau đớn rống lên, cố gắng dùng tay để che ánh sáng.

Tuy đã có thể ép nó không tới gần mình được, nhưng gương bát quái này chỉ có tác dụng khắc chế nhất định, không tạo thành thương tổn trực tiếp cho nó được, mình phải mau nghĩ cách chạy trốn.

Nhưng hôm nay có lẽ mình ra ngoài không xem giờ, vận khí rất kém. Việc xua tay của con quỷ vô tình đã làm tắt ngọn nến. Nến tắt, án sáng phản xạ lên gương bát quái cũng không con, con quỷ hung ác nhào tới, tôi chưa kịp có phản ứng đã bị nó bóp chặt yết hầu.

Sức mạnh của nó thật đáng sợ, hai tay nhấc bổng tôi lên khỏi mặt đất, tôi liều mạng giãy dụa, đá liên tục vào bụng nó, nhưng chỉ nhứ đá vào một bức tường đá.

Rắc rắc, cổ tôi đã sắp bị nó bóp nát.

"Nghiệt súc, dám đả thương người!"

Một bóng người nhảy ra từ sau lưng con quỷ, tay trái kẹp bùa, tay phải kết kiếm chỉ, điểm thẳng vào vai nó. Bốp một tiếng, tay con quỷ đang bóp cổ tôi như bị điện giật, văng ra, tôi ngã nhào xuống đất.

Bị đánh lén, con quỷ phẫn nộ xoay người lại, nhưng lá bùa trên tay kia đã chờ sẵn, dán thẳng vào trán nó. Sau đó, người kia lăn một vòng dưới đất, nhặt một cái hồn kham nhỏ, trên hồn kham được bọc vải đỏ, rút lá bùa, bùa bùng cháy, vẽ một hình tròn trên hồn kham đó.

Miệng lẩm bẩm, ông ta giơ cái vò rượu nhắm về hướng con quỷ, con quỷ hét lên vô cùng đau đớn, hồn phách méo mó bị thu vào trong vò rượu.

Tiếp đó ông ta dán bên ngoài vò rượu một lá hoàng phù, con quỷ cứ như vậy mà bị thu phục.

Giờ tôi mới có thời gian nhìn kỹ, hóa ra đây là một hòa thượng. Nét mặt ông hiền từ, thân hình gầy ốm, thoạt nhìn chừng bảy tám chục tuổi, tren cổ đeo chuỗi phật châu màu đen, mỗi hạt châu đều có khắc một chữ 'Phật'.

Chẳng lẽ đây chính là ma tăng Vô Đạo? Tôi gọi: "Đại sư!"

Lão hòa thượng vỗ vỗ vò rượu trước ngực, nói: "Xử lý cái này trước đã."

Rồi xoay người đi về phía căn nhà gỗ. Vào nhà, ông ta đặt chiếc hồn kham lên trên một đống hồn kham khác, sau đó hỏi: "Cậu không uống nước suối à?"

Tôi giật mình, sao ông ta biết được?

Hòa thượng nói: "Cậu không cần phải thấy kỳ quái, bần tăng bỏ nướ bùa trong suối, phối hợp với tam trúc gõ hồn, có thể làm hồn phách tách khỏi cơ thể mà đi vào đầy."

Nghe xong tôi không khỏi phát run, đây là tà thuật gì vậy? Lão hòa thượng này không phải tà ma ngoại đạo đấy chứ?

Ông ta nói tiếp: "Nơi bần tăng ở âm khí rất nặng, khách đến đây khó tránh khỏi tổn thương cơ thể."

Nói như vậy là, ông ta sợ người khác trực tiếp vào gặp mình sẽ dính âm khí mà sinh bệnh, cho nên mới làm cho hồn phách họ ly thể vào gặp trước, sau đó dùng phương pháp cản thi để phần cơ thể họ xuống núi sau.

Nếu đúng vậy thì hòa thượng này không những không phải tà ma ngoại đạo, mà còn là một người có tâm địa rất thiện lương. Hơn nữa, âm dương thuật của ông ấy phải cao hơn ông già mù đến mười mấy tầng.

Ông ta nói: "Nếu thí chủ không uống nước bùa, lát nữa rời khỏi đây hãy mang theo một lá bùa trừ tà của bần tăng."

Tôi chắp tay trước ngực đáp: "Đa tạ đại sư!"

Lão hòa thượng chỉ tay vào chiếc đệm đối diện, ý bảo tôi ngồi xuống. Tôi cung kính cảm ơn rồi ngồi, thấy tôi cứ nhing mình chằm chằm, ông ta hỏi: "Thí chủ tới đây cầu nhân duyên cho mình hay cho người khác?"

Nhân duyên? Bác gái có nói rằng họ tới để cầu nhân duyên, nhưng rốt cuộc là nhân duyên gì? Tôi có hơi mờ mịt, hỏi: "Nhân duyên gì?"

Hòa thượng nói: "Thời gian bần tăng lưu lại nhân gian không nhiều, để lại một 'cô nữ', không yên lòng cho nên muốn tìm chồng cho nó."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK