Tôi nhìn về hướng rừng cây, làm gì có bóng người nào?
"Tỷ tỷ mà em nói đâu?"
Tiểu Hào lại chỉ tay về phía đó: "Ở kia kìa, đang đứng kia kìa." Nói đoạn, nó còn vẫy vẫy tay chào.
Một luồng hơi lạnh chạy dọc sống lưng, hai tay tôi mất kiếm soát bắt đầu run lên. Tiểu Hào nhướn cổ nói: "Tỷ tỷ, đây là anh a Đồng nhà em..."
Tôi lập tức bế sốc thằng nhóc lên, bỏ chạy, bên tai vẫn còn văng vẳng tiếng tiểu Hào: "Tạm biệt tỷ tỷ nhé, lần sau em lại tìm chị chơi đùa."
Chạy một mạch về đến nơi đông người, tôi mới đặt tiểu Hào xuống, đứng thở hồng hộc, nhìn đám đông xung quanh khiến tôn an tâm hơn khá nhiều. Tiểu Hào hỏi tôi: "Ca, tại sao anh không cho em chơi với tỷ tỷ?"
Tôi gằn giọng: "Tiểu Hào, nhớ kỹ đây, từ giờ không được đến trường học chơi một mình, anh gặp lần nào đánh lần đó nghe chưa?"
Lập tức mắt thằng nhóc đỏ hoe, ấm ức. Tôi cũng không muốn dọa nó nhưng hết cách rồi, nếu cứ để nó đi như vậy ngộ nhỡ xảy ra chuyện thật thì phải làm sao.
Đưa tiểu Hào về nhà xong, tôi lại sang nhà sư phụ, kể việc đôi giày cho ông già mù nghe. Nghe xong, ông ta nói: "Nó không xuống tay với thằng bé tức là không có ý hại nó. Cậu không cần lo lắng, chờ việc của sư phụ cậu xong xuôi, ta sẽ nghĩ cách xử lý."
Tôi gật đầu: "Cũng đành vậy."
Nhà sư phụ có tiền của, Xuyến Xuyến mời hẳn một tiên sinh âm dương trên thành phố xuống chọn nơi chôn cất, tự xưng là truyền nhân của Bố Y thần tướng.
Tiên sinh này rất khoe khoang. Hắn lái xe riêng xuống, ở cái thôn nghèo này chưa có ai trông thấy xe hơi bao giờ, mọi người đều ồ lên. Một thanh niên trẻ đẹp trai ước chừng ngoài 20 bước xuống xe, thân khoác áo dài xanh, dáng người cao ráo, gương mặt anh tuấn, khí chất nho nhã, trong tay phe phẩy chiếc quạt giấy.
Quá trẻ!
"Tôi giới thiệu một chút, đây là Nhất Diệp đại sư!"
Tôi nói nhỏ: "Tiên sinh mù, đây không phải kẻ lừa đảo đấy chứ?"
Ông già mù nói: "Người này lợi hại lắm, đừng thấy cậu ấy trẻ mà coi thường, thân phận rata cao, vài người bảy tám chục tuổi còn phải gọi một tiếng tiến bối..."
Thanh niên kia đang gật đầu với thôn dân thay cho chào hỏi, sau đó bảo Xuyến Xuyến: "Nhân lúc mặt trời chưa lặn, chúng ta mau lên núi tìm chỗ đào huyệt."
Thôn dân sau khi qua đời đều được chôn cất trên núi. Nhất Diệp đại sư đi tới chân núi, ngẩng đầu nhìn, khóe miệng khẽ nở nụ cười tự tin, quả là có chút thần bí.
Hắn khép mạnh chiếc quạt giấy: "Càn khôn vạn vật ở trong tay!"
Nói rồi bắt đầu đi lên núi. Cả đoạn đường hắn không hề dừng chân, chiếc quạt giấy xoay ngang thay cho la bàn, đi một mạch lên núi. Càng lên trên cao, nhị thúc càng cau mày, ông dừng lại nói: "Xuyến Xuyến, tới đây là được rồi."
Xuyến Xuyến thở hổn hển, đưa tay lau mồ hôi trán: "Nhất Diệp đại sư là cao nhân, nghe theo anh ấy đi."
Nhị thúc chống mạnh cây gậy trúc: "Đến đây được rồi!"
Xuyến Xuyến đã ra bên ngoài hai năm, có một số việc trong thôn mà cô ấy không biết. Mộ địa của mình đã được nhị thúc chọn lựa từ trước, đương nhiên ông ấy không muốn người có địa vị thấp hơn lại được chôn cao hơn mình.
Tôi nói với Xuyến Xuyến chuyện này, vài người trong thôn cũng khuyên cô ấy, tìm một nơi quanh đây là được. Xuyến Xuyến nói: "Cứ chờ Nhất Diệp đại sư định vị trí huyệt mộ đã rồi tính sau."
Nếu vị trí mà Nhất Diệp chọn thấp hơn so với mộ địa của nhị thúc thì sẽ tránh được tranh cãi không cần thiết. Nhị thúc tỏ ta không vui, vung tay không đi nữa, tìm một phiến đá ngồi xuống. Ông ấy không đi tiếp, rất nhiều người trong thôn cũng không đi, Xuyến Xuyến thì vờ như không nhìn thấy, cứ bước nhanh theo Nhất Diệp.
Nhị thúc thở phì phì nói: "Mộ của ông nội con bé cũng ở trên đó, ta thấy nó đọc nhiều sách nên lú lẫn rồi, một chút quy củ cũng không hiểu, không được dạy dỗ, không được dạy dỗ..."
Đội đưa ma đi theo, tôi cũng đành theo lên. Nhất Diệp đại sư đứng giữa một bụi cây, hắn nhìn chúng tôi nói: "Ở đây!"
Cao như thế ư?
Vị trí này gần đỉnh núi mất rồi. Mùa hè oi bức, dưới tán cây rừng không khí càng khó lưu thông, nhưng mảng rừng này lạnh lạnh căm căm, âm phong thổi ào ào.
Ông già mù cau mày: "Mảng rừng này rộng phía đông, hẹp phía tây, là hình dáng quan tài điển hình. Nếu chôn quan tài ở đây, chẳng phải là trong quan có quan, lẽ nào..." Nói tới đây, ông ta cả kinh, sắc mặt đại biến: "Đắp mả tuyệt mộ?"
"Đắp mả tuyệt mộ là gì?" Tôi hỏi.
"Đắp mả tuyệt mộ là một loại huyệt mộ ít được để ý, căn bản là không ai dùng. Người được an táng ở đây sẽ đoạn tuyệt với tất cả thiện ác giàu nghèo bên ngoài, hậu nhân cũng sẽ không công nhận có người này từng tồn tại, hoàn toàn bị cô lập."
Theo ông già mù thì cả đời ông ta cũng chưa từng thấy loại mộ này, nếu không phải từng đọc trong sách vở, thậm chí ông còn chẳng biết loại mộ vô nghĩa đó tồn tại trên đời.
Tôi hỏi: "Đây là loại mộ vô nghĩa?"
Nếu đây là mộ vô nghĩa, sao một cao nhân như Diệp tiên sinh lại chọn cho cha Xuyến Xuyến?
Ông già mù đáp: "Đúng, vô nghĩa!"
Tác dụng của tuyệt mộ này là khiến người chết đoạn tuyệt quan hệ với con cháu, tốt hay xấu đều không có tác dụng. Nếu như vậy thì chẳng phải hỏa thiêu là xong ư, cần gì phải chôn, thật thừa thãi. Tôi nói: "Nhất Diệp đại sư này chắc chắn là tên lừa đảo rồi."
Ông già mù lắc đầu: "Cậu ta tìm được khu rừng có cấu trúc hình quan tài ở ngọn núi lớn thế này, đã chứng tỏ bản thân thật có tài."
"Thế chẳng lẽ hắn muốn hại sư phụ tôi?"
Nhưng tôi lập tức phủ định suy đoán của mình, vừa rồi ông già mù nói tác dụng của tuyệt mộ chỉ là ngăn cách với hậu thế. Nếu hắn muốn hại sư phụ tôi thì hoàn toàn có thể tìm một tà huyệt cơ mà.
Nhưng vì sao hắn lại phải làm như vậy?
Xuyến Xuyến hỏi: "Nơi này được ư?"
Nhất Diệp xòe quạt giấy phe phẩy mấy cái, tự tin nói: "Chỗ này rất tốt!"
Xuyến Xuyến gật đầu: "Được, vậy thì ở đây."
Biết Xuyến Xuyến định huyệt mộ của cha mình ở cao như vậy, nhị thúc và người trong thôn đương nhiên không chịu, hai bên nổ ra tranh cãi.
Trong ấn tượng của tôi, Xuyến Xuyến vẫn luôn là một cô gái hiền lành, nhưng lần này cô rất ngang ngạnh, thế nào cũng không chịu nhượng bộ
Hai bên giằng co mãi không xong.
Để người trong thôn đồng ý, Xuyến Xuyến nguyện thuê Nhất Diệp tìm mộ địa khác cho nhị thúc ở trên cao, còn bồi thường cho thôn dân 3000 tệ. Bỏ số tiền lớn như thế, chỉ vì một nơi chôn cất, điều này khiến tôi rất khó hiểu.
Ông già mù nói: "Khả năng cái chết của sư phụ cậu còn có ẩn tình khác."
Điều này vốn đã khó hiểu, nhưng quyết định tiếp theo của Xuyến Xuyến còn làm người ta khó hiểu hơn, đó là viện lý do sợ thi thể bốc mùi, cô ấy muốn chôn cất cha trước thời hạn.
Chưa qua đầu thất đã hạ táng?
Ông già mù hỏi: "Đại khái là hạ táng giờ nào để đội đưa ma chúng tôi chuẩn bị trước?"
Nhất Diệp đại sư nói: "Giờ Tý đêm nay."
Câu này vừa cất ra, đám người của đổi đưa ma liền xôn xao bàn tán. Chôn trước một vài ngày thì cũng thôi đi, đằng này lại muốn chôn luôn đêm nay. Có điều không ai dám đứng ra phản đối, họ là người ăn cơm âm dương, nhập gia tùy tục, gia chủ nói thế nào thì phải làm theo thế ấy.
Ông già mù nói: "Việc tồn tại của tập tục cúng đầu thất xong mới hạ táng là có lý lẽ của nó. Bảy ngày là lúc hồn về, nếu hồn chưa về đã hạ táng, sư phụ cậu sẽ trở thành cô hồn dã quỷ."
Điều này đương nhiên tôi không hề muốn, bèn hỏi: "Có cách nào không?"
"Trừ khi tìm được hồn phách của sư phụ cậu về trước khi chôn cất." Ông đáp.
Lão lưng còng phụ họa theo: "Đó là cách duy nhất."
Tôi hỏi: "Tìm hồn phách bằng cách nào?"
Ông già mù giải thích: "Sư phụ cậu bị đâm chết ở cổng thôn, rất gần nhà, theo lý thì tối qua đã về rồi. Nhưng tối qua ông ta không về, rất có khả năng là không qua sông vào thôn được."
Ngoài cổng thôn đúng là có một con sông, tên là Hoa Lưu. Ông già mù nói: "Thổ địa trấn ngạn, Hà thần thủ giang."
Hình như câu này trong cuốn sách cũ cũng có viết, nó hàm chứa ý nghĩa của quy củ. Đường sông đương nhiên là có cầu, nhưng đó là cầu dương thế, nếu sư phụ qua cầu này sẽ bị lạc. Ông già mù nói: "Gọi hồn, dẫn đường cho sư phụ cậu qua sông. Nếu không gọi được hồn về trước lúc hạ táng, chỉ có thể làm cô hồn dã quỷ, vĩnh viễn không được đầu thai."