Những 'cô nữ' đều giống nhau đó là mất đi người thân không nơi nương tựa, người như vậy thật đáng thương, thuật ngữ của âm dương sư gọi họ là nữ nhân mệnh ngạnh.
Mỗi khi vận rủi của mệnh ngạnh xảy ra, tai họa tự nhiên sẽ rơi xuống đầu người bên cạnh. Thời phong kiến thì những phụ nữ này thường là chẳng gả đi đâu được, phần lớn phải sống cô độc hết đời. Mà bản thân 'cô nữ' cũng không phải một từ hay ho gì, hòa thượng nói thẳng ra không hề kiêng dè là vì lòng ngay dạ thẳng, hơn nữa vừa rồi ông ấy đã cứu tôi, ấn tượng của tôi về ông rất tốt.
Tôi nói: "Không phải tôi tới để cầu nhân duyên, mà tới để bái sư. Xin hỏi pháp hiệu của ngài có phải là Vô Đạo?"
"Đúng, bần tăng là Vô Đạo."
Nghe ông ta thừa nhận, trong lòng tôi không khỏi kích động: "Đại sư, tôi tìm ngài thật vất vả quá. Tôi tên Danh Đồng, muốn xin ngài nhận làm đệ tử."
Vô Đạo hỏi: "Cậu muốn bái tôi làm thầy?"
Tôi gật đầu dứt khoát.
"Thí chủ muốn học đạo thuật, hay học phật pháp?"
"Tôi muốn học âm dương thuật!"
Vô Đạo đánh giá tôi từ trên xuống dưới, nói: "Nửa người nửa ma, lại thông linh thiên phú, đúng là tài liệu tốt để học âm dương thuật. Đáng tiếc là bần tăng không còn lưu lại dương gian lâu nữa."
Thấy ông ta có ý khước từ, tôi sốt ruột: "Đại sư, ngài nhất định phải nhận tôi làm đệ tử, tôi có đại thù phải báo, cả một thôn hơn 300 người tới giờ sống chết không rõ, tôi phải thu phục hai con quỷ kia!"
Vô Đạo chắp tay trước ngực: "A di đà phật! Thiện ác đều có quả báo, thí chủ cần gì chấp nhất!"
Tôi nhổ vào. Chờ ông trời báo ứng bọn chúng, chẳng biết là khi nào rồi.
Tôi quỳ gối xuống đất, vái lạy nói: "Đại sư, cầu xin ngài hãy nhận tôi làm đệ tử."
Vô Đạo trầm ngâm: "Bần tăng đã hứa, nếu ai có thể cưới 'cô nữ' kia làm vợ, bần tăng sẽ đáp ứng một thỉnh cầu của người ấy."
Câu này, ý nghĩa rõ ràng là, ngươi cưới cô nữ, ta sẽ nhận ngươi làm đệ tử. Tôi hỏi: "Xin hỏi, cô nữ đó là ai?"
Thực chất thì tôi cũng chưa có ý trung nhân, nếu cô nữ mà hòa thượng nói thích hợp, chưa tính mình được nhận làm đệ tử, mà còn tự nhiên nhặt được cô vợ.
Vô Đạo nói: "Trước tiên, cậu phải trả lời bần tăng một vấn đề."
"Xin cứ nói."
"Thí chủ đã từng thành thân chưa?"
Tôi lắc lắc đầu.
Vô Đạo gật đầu cười hiền, chỉ vào bức tranh trên vách tường nhà: "Cậu nhìn thấy gì ở đó?"
Tôi nhìn theo, bức tranh hiện lên hình ảnh chiến loạn ở Bắc Bình, khắp nơi là tiếng súng đạn, một nữ sinh viên cùng bạn học ra đường diễu hành biểu tình, cùng nhau ngồi tù.
Cô ấy thật dũng cảm.
Trên đường vận chuyển lương thực ra tiền tuyến, cô đã hy sinh, một quả đạn pháo từ trên trời rơi xuống làm cô nổ tung. Khói bụi tan đi, một hòa thượng chân đi giày rơm xông thẳng vào nơi chiến trường mà siêu độ các vong linh. Ông ngẫu nhiên gặp vong hồn của cô gái, vong hồn cô gái liền đi theo hòa thượng, tới nay đã được cả thập niên.
Vô Đạo hỏi lại: "Cậu trông thấy gì?"
Tôi giật mình tỉnh lại, bản thân rất thương cảm cho cô nữ sinh, cũng rất kính nể cô, nhưng cô ấy đã chết, chẳng lẽ lại muốn tôi phải cưới một con ma?
Tôi lắp bắp: "Cô...cô ấy...đã chết?"
Vô Đạo gật đầu: "Bần tăng sắp rời khỏi cõi trần, cô nữ này là thứ duy nhất vướng bận trong lòng, hy vọng có thể tìm cho cô ấy một người trong sạch."
Tôi nói: "Vậy chẳng phải là kết âm hôn sao?"
Vô Đạo gật đầu.
Lại âm hôn, trùng hợp như vậy ư? Tôi cứ có cảm giác, âm hôn chẳng phải chuyện tốt lành gì. Lần trước Trương lão hán bảo tôi kết âm hôn, mang đôi giày ba tấc về, kết quả là làm hại cả thôn biến mất. Vô Đạo lại nói: "Cô nữ đó chỉ cần một danh phận để kiếp sau thoát khỏi số kiếp cô nữ mà thôi."
Âm dương không thể giao thoa, nói cách khác, tôi và ma nữ không thể sinh con đẻ cái, đây vốn cũng là điều tôi băn khoăn nhất.
Nhưng Vô Đạo nói cô ấy chỉ cần một danh phận để thoát khỏi số kiếp cô nữ, nói vậy thì thực ra cũng được, coi như làm việ thiện tích âm đức. Mà cái chính là được ông ta nhận làm đệ tử.
Nhưng không biết vì sao, trong lòng tôi lại tự nảy sinh mâu thuẫn.
Vô Đạo nói: "Nếu thí chủ có gì băn khoăn thì hãy xuống núi đi thôi. Bần tăng không miễn cưỡng ép, ở đây có một đạo bùa trừ tà, xuống núi mà cảm thấy không khỏe thì hãy đốt nó."
Tôi cúi người cung kính nhận lá bùa, trong lòng càng thêm kính nể vị ma tăng này, đổi lại là người khác, bị từ chối ắt hẳn sẽ dao động, nhưng ông ấy vẫn đưa lá bùa cho mình.
Có điều...ông ta là ma tăng thật sao? Tôi không hề cảm giác được chút quỷ khí nào trên người ông, mà chỉ thấy sự bình thản, khoan dung và chân ái.
Chẳng trách ông già mù tôn sùng đến vậy.
Ra đến cửa, nhớ tới rất nhiều hồn kham chất đống bên ngoài chưa được xử lý, cộng thêm cả đống bên trong nhà nữa, ngôi nhỡ sơ xuất chẳng phải sẽ khiến sinh linh đồ thán sao? Nghĩ vậy nhưng không dám nói, Vô Đạo cao thâm khó đoán, lại giữ nhiều hồn kham như vậy ắt là có nỗi khổ riêng. Nếu đến ông ta còn không xử lý được thì mình lấy tư cách gì quản?
Xoảng! Lại một tiếng chum vỡ, không phải trong nhà, mà là trên còn đường dẫn từ suối đến đây. Vô Đạo cả kinh: "Hôm nay là ngày đại hung!"
Nói xong ông lao ra ngoài trước, chạy về phía đống hồn kham. Tôi cũng chạy theo, âm khí ngưng tụ không tán, sương mù quét về phía này mang theo khí tức quỷ dị, chỉ một lát mà sương đen đã bao phủ toàn bộ xung quanh.
Không xong, là quỷ sương mù!
Chợt nghĩ chuyện này chắc không làm khó được Vô Đạo, bản thân ông ta cũng là ma, trên người lại chẳng hề có ma khí, một âm dương sư siêu đẳng. Căn cứ theo suy đoán của tôi thì rất có thể ông ấy là một quỷ linh.
Còn hồn phách phá chum chui ra, cùng lắm chỉ là lệ quỷ. Vô Đạo lấy một chiếc gương đồng trong tay nải ra, ném lăn tròn dưới đất, rồi lại lấy chiếc gương khác, ném về hướng khác.
Tổng cộng ông ném đi 5 chiếc gương, mà giữa hai tay vẫn còn một chiếc đang xoay tròn. Tôi thấy rõ trên chiếc gương ấy vẽ hình bát quái, ông nói: "Vật bắt lửa!"
Tôi vội vàng lấy ra một ngọn nến đỏ, châm lửa, sau đó giơ lên về phía chiếc giơng. Ánh nến chiếu vào gương bát quái, phản xạ ra ngoài, chiếu tới một chiếc gương vừa ném đi, lại phản xạ sang một gương khác, đến chiếc cuối cùng thì nó phản lại vào gương ông ta đang cầm trên tay. Luồng sáng hình thành một vòng tuần hoàn, sáng rõ một vùng trong sương đen, ngay sau đó là tiếng kêu thê lương thảm thiết, một bóng đen đã bị ánh sáng đánh rơi xuống đất.
Một nam quỷ!
Tôi tập trung nhìn vào, giật mình đến suýt la lên, là Trương lão hán!
Sao lại là lão???
Lẽ nào vừa rồi lão cố ý làm vỡ hồn kham, mượn tay con quỷ kia để giết mình? Thật khốn kiếp!
Trương lão hán nhìn tôi bằng ánh mắt phứ tạp, bò dậy bỏ chạy. Vô Đạo nói: "Đuổi theo! Nó bị thương rồi!"
Cái này tôi còn đang mong chả được, liền lập tức cùng Vô Đạo đuổi theo, tốt nhất là hôm nay ông ta có thể trực tiếp tiêu diệt Trương lão hán, chứ lão quỷ này đã hại tôi lên bờ xuống rượng rồi. Nhắc đến cũng thấy là mệnh tôi cứng, lần trước thì có lão thái gia hiển linh, lần này lại có Vô Đạo bên cạnh.
Nhưng sau này thì sao? Số mình không thể may mắn mãi được, nếu một ngày nào đó phải một đối một, mình có toàn mạng không?
Trong lúc truy đuổi, Vô Đạo lấy ra một chiếc la bàn kiểu cổ, kim đồng hồ xoay tít trên nền bát quái và quẻ tượng kinh dịch, suy đoán về hướng chạy của Trương lão hán.
Tôi chạy theo sát, lo lắng hỏi: "Đại sư, liệu có để lão chạy thoát mất không, lão mà thoát sẽ tiếp tục hại người."
Vô Đạo nói: "Yên tâm, nó tuyệt đối không thoát được đâu."
Có lời này của ông ta, tôi vững tâm hơn rất nhiều. Chưa nói đến âm dương thuật lợi hại, mà bản thân ông ta là ma, nơi đây lại chính là lãnh địa của ông ấy, xâm nhập vào lãnh địa của một hồn ma thì đáng sợ thế nào chắc không phải kể.
"Bên này!" Vô Đạo hô.
Phía trước là một vùng khí đen đặc sệt, Vô Đạo vọt vào trước, tôi không dám chậm trễ, cũng lao theo. Nhưng vừa lọt vào vùng khí đen, động tác của tôi như quay chậm, nhìn không gian đen đặc mà lòng không khỏi thầm than, đã mất dấu Vô Đạo rồi.
Lập tức cảm thấy căng thẳng, tôi gọi nhỏ: "Vô Đạo đại sư!"
Vô Đạo không đáp, có thể là không nghe thấy, hoặc có thể đã đuổi theo Trương lão hán đi xa. Hiện giờ tôi chỉ có thể cầu khẩn rằng bản lĩnh Trương lão hán không tới mức qua mặt được Vô Đạo, đi đường vòng về giết mình. Nếu đúng như vậy thật thì chết oan uổng quá.
Đang miên man suy nghĩ, giữa không trùng vùng tăm tối trước mặt tôi có một đôi chân từ từ buông xuống. Đôi chân đi giày nhỏ ba tấc màu đỏ thẫm, đôi giày phát ra ánh sáng đỏ quỷ dị yêu ma.