Mục lục
Linh Quan Dạ Hành
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cánh cửa tủ càng rung lên mãnh liệt, cả chiếc tủ lắc lư, những lá bùa dán bên ngoài tung bay không ngừng. Có cảm giác bất cứ lúc nào, chiếc tủ cũng có thể nổ tung thành từng mảnh. Tôi hỏi: "Tại sao không thể mở cánh tủ này?"

Lão còng nói: "Không thể là không thể!"

Tôi nói: "Hôm nay nhất định tôi phải mở nó ra, nhất định phải làm cho rõ ràng!"

Lão còng nhìn tôi với ánh mắt chất chứa đau thương: "Danh Đồng, đừng điều tra nữa, quá nguy hiểm. Sẽ chết người đấy, chết rất nhiều người, thật sự không thể điều tra tiếp!"

Lời lão còng làm tôi lạnh gáy, câu của lão có ý gì, tại sao lão bảo tôi tiếp tục điều tra sẽ rất nguy hiểm, lại còn chết nhiều người?

"Có phải ông biết gì không? Mau nói, nói cho tôi!" Tôi quát.

Lão còng lắc đầu: "Không biết, ta không biết gì cả!"

"Thế sao ông nói sẽ chết người?"

Lão còng đáp: "Nếu cậu tiếp tục điều tra, nhất định phải chết."

Tôi kích động: "Chết thì sao chứ, cho dù thành ma, tôi cũng phải làm một con ma minh bạch!"

Lão còng khổ sở: "Chỉ e đến ma cậu cũng không làm được."

Càng nói tôi càng cảm thấy lão còn biết gì đó, truy hỏi: "Nhất định là ông biết, mau nói cho tôi, sư phụ tôi bị ai giết, Xuyến Xuyến bị ai giết, cha mẹ cùng 300 người trong thôn giờ đang ở đâu?"

Lão còng nói: "Ta không biết!"

"Chắc chắn ông biết, tại sao ông không nói cho tôi? Nếu ông không nói thì tôi sẽ tiếp tục điều tra!"

Lão còng chợt giận dữ quát: "Cậu cút xa ra một chút, đừng có kéo lão mù chết chung, lão đã đủ đáng thương lắm rồi!"

Tôi ngây người, lão còn vì ông già mù mới ngăn cản mình? Những lời lão nói đều là sự thật, hay chỉ là phối hợp diễn kịch với ông già mù?

Tôi chỉ vào chiếc tủ đang rung lên ầm ầm: "Trong này là cái gì?"

Lão còng nói: "Cậu không cần biết, tiểu tử, tôi nhắc cậu đừng có dùng sức mạnh, với bản lĩnh của ta, chỉ một cái búng tay cũng cho cậu xong đời!"

Có cảm giác thực lực của lão còng còn trên cả ông già mù, một kẻ mới vào nghề như tôi căn bản không phải đối thủ. Nhưng tôi không cam lòng.

Đúng lúc này, đột nhiên lòng bàn tay trái bỏng rát, chữ lệnh phát ra ánh sáng đỏ nhạt, hình nhân đang cảnh báo ông già mù đã quay lại.

Còn chưa kịp có phản ứng, lão còng chợt nói: "Lão mù về rồi, chúng ta mau chạy đi!"

Phản ứng của lão còng làm tôi thấy rất quái lạ, chẳng phải lão và ông mù là bạn sao? Vì cái gì phải trốn tránh? Tuy nhiên hành động của lão lại hợp với ý tôi.

Hai chúng tôi rời khỏi căn nhà, trốn ở một góc xa, lát sau ông già mù chống gậy quay trở lại. Vừa định xoay người hỏi lão còng vì sao lão phải trốn tránh thì phía sau không một bóng người. Lão còng vừa rồi còn ở bên tôi, đã biến mất.

Lão đi bằng cách nào?

Ông già mù đẩy cửa vào nhà, sao đột nhiên ông ta lại quay về? Chẳng phải ông ta đang trong ca làm ư?

Rất xó khả năng, ông ta phát hiện có người đột nhập. Nhớ tới lúc tối hôm qua, ông ta vừa ra ngoài đã vội quay lại, khả năng này rất cao. Một tay mơ như mình mà còn biết cắm hình nhân ở giao lộ để cảnh báo, với âm dương thuật của lão mù, đương nhiên cũng sẽ có cách giám sát chính nhà mình.

Nếu như vậy thật thì phiến toái rồi, tuy nhiên chắc ông ta chỉ biết có người đột nhập chứ không biết đích xác là ai.

Sợ cứ ở đây sẽ bị phát hiện, tôi quay về trước, vừa về tới nơi, vừa lấy chìa khóa ra thì cửa đã bị Lâm Đông mở, anh ra vô cùng sốt ruột: "Không hay rồi, đồng nghiệp tôi đã xảy ra chuyện."

Tôi giật mình: "Chuyện gì?"

"Có đồng nghiệp của tôi bị thi độc phát tác, toàn bộ cẳng chân tím đen, cơ bắp bắt đầu khô héo."

Con mẹ nó! Lần trước đã dặn đi dặn lại anh ta sao vẫn để chuyện này xảy ra, tôi nói: "Chẳng phải tôi đã bảo phải ăn cơm nếp mỗi ngày à? Tại sao không chịu nghe?"

Lâm Đông buồn bực: "Tôi đã nói với cậu ấy rồi, nhưng chuyện này rất khó để người ta tin. Cậu mau nghĩ cách gì đi."

"Giờ thì khá phức tạp, giá..."

Lâm Đông la lên: "Tôi nhổ vào, cậu có còn nhân tính không? Cứ tiền tiền, giờ bác sĩ nói phải cưa chân đấy, cậu lại cứ tiền tiền."

Tôi nói: "Cưa chân vô ích, thi độc đã ngấm vào máu, chỉ đau đớn hơn thôi."

"Thế lần này cậu muốn bao nhiêu?"

Tôi hỏi ngược lại: "Chi phí cưa chân hết bao nhiêu tiền?"

Lâm Đông đáp: "Cũng phải tiền vạn."

"Vậy thì tôi thu 1 vạn, niệm tình anh ta là đồng nghiệp của anh nên tôi giảm chút đỉnh, thêm nữa anh vừa ra ngoài liều mạng cùng tôi, bớt tròn 30%, lấy 7000 tệ, một xu cũng không được thiếu."

"Mẹ, 7000 tệ, sao cậu không đi cướp cho nhanh?"

Lâm Đông rất khổ sở, bởi số tiền này chỉ có anh ta tự tay chi, chứ đồng nghiệp tuyệt đối sẽ không tin thi độc gì gì cả.

Tôi nói: "Thế thì cưa chân đi."

Lâm Đông bất đắc dĩ: "Rồi, bảy ngàn thì bảy ngàn!"

Trong lúc nói chuyện thì tôi đã suy nghĩ xem làm cách nào trục độc khỏi cơ thể đồng nghiệp anh ra. Cuốn sách cũ không nhắc đến, nhưng tôi tự mò ra một phương pháp.

Trứo tiên tìm một cái bát, trộn máu gà và mực nước vào trong đó, hơ gạo nếp lên ánh nến, đến khi cháy mãnh liệt nhất thì bỏ vào hỗn hợp. Ba thứ hợp nhất, nếu dùng thêm bùa chú tăng năng lự trừ tà thì có thể hiệu quả sẽ tốt hơn, đáng tiếc là không có hoàng phù, đành tạm bợ.

Lâm Đông hỏi: "Chỉ vậy là xong?"

Tôi cũng không nắm chắc trăm phần trăm, nhưng cảm giác có đên tám phần là đúng đắn. Hai chúng tôi đến bệnh viện nhân dân Tây Xuyên, mấy bác sĩ mặc áo blouse trắng đang vây quanh đồng nghiệp Lâm Đông, thảo luận sôi nổi.

Tôi liếc nhìn người nằm trên giường, đó là một cảnh sát nam, tuổi trên dưới 30, nét mặt vừa đau đớn vừa tuyệt vọng.

Phải cưa chân, chuyện này bất kể là ai cũng khó mà chấp nhận, một số người thà chọn cái chết còn hơn.

Tôi nhìn miệng vết thương bên đùi phải anh ta, đúng như Lâm Đông nói, cả bên chân đã tím đen, hơn nữa còn nhỏ hơn hẳn chân bên trái, cơ bắp đã bị teo quắt.

Chết người hơn là thi độc vẫn còn đang lan rộng. Thật kỳ lạ, sao anh ta lại phát tác mạnh như vậy. Tôi từng hỏi Lâm Đông, thương thế của mấy người đều tương tự nhau, sao chỉ có anh ta phát tác nhanh?

Tôi nhắm mắt, kiếm chỉ vẽ một đạo bùa giữa không trung, xẹt qua mắt.

Nhìn lại cẳng chân anh ra, bên ngoài tỏa ra khí đen nhàn nhạt, phần cơ có mấy vết cong cong hình móng tay, phát sáng xanh lục.

Chờ cho các y bác sĩ đi ra ngoài, Lâm Đông nói: "Lão Ngô, tôi dẫn một người bạn tới đây, cậu ta có cách chữa trị chân cho cậu."

Lão Ngô lắc đầu: "Chẳng hi vọng gì đâu."

Lâm Đông nói: "Dù sao đã đến nước này rồi, cứ thử xem."

Cảnh sát Ngô gật đầu

Tôi bảo Lâm Đông mang con dao gọt hoa quả trên bàn tới, rồi cắt ngay chỗ phát ra ánh sáng xanh trên chân lão Ngô. Cơ bắp chỗ đó cứng như đá, dùng sức mới đâm mũi dao vào được.

Nhìn mũi dao ngập nửa cm vào chân lão Ngô, Lâm Đông kinh hãi trợn tròn mắt. Cảnh sát Ngô lại chẳng có phản ứng gì.

Xoay mũi dao, quả nhiên tôi lôi ra được một mẩu móng tay nhỏ, lấy khăn giấy gói lại. Lâm Đông hỏi: "Đây là cái gì?"

"Khả năng là móng tay của xác chết, chính thứ này làm cho lão Ngô phát tác nhanh như vậy."

Đương nhiên hai chúng tôi chỉ nói nhỏ, không cho cảnh sát Ngô nghe được. Tôi lấy hỗn hợp đã chuẩn bị trước ra, đổ vào băng gạc, nói với lão Ngô: "Anh cố chịu đựng một chút, sẽ rất đau đấy."

Lão Ngô lắc đầu: "Đã mất hết cảm giác rồi."

Tôi ụp miếng băng gạc vào miệng vết thương, lập tức nơi tiếp xúc xèo lên một tiếng, bốc khói đen. Lão Ngô kêu lên thất thanh: "Á!!!"

Anh ta cảm thấy chân mình như bị đốt cháy, liều mạng giãy dụa, đây đã sớm nằm trong dự đoán, tôi liền ghì chặt chân anh ta lại. Không khí bốc lên mùi thối của thi thể, còn cả tiếng cảnh sát Ngô rống lên đau đớn. Cho dù phòng bệnh được cách âm rất tốt, cũng vẫn có âm thanh lọt ra bên ngoài, cho rằng xảy ra chuyện gì, mọi người đều tò mò ngó qua cửa kính.

Chờ cho hỗn hợp trên băng gạc tiêu hao hết, cơn đau của lão Ngô cũng dần lắng xuống, sắc mặt nhợt nhạt, tuu nhiên lại có vẻ vui mừng: "Chân tôi có cảm giác rồi!"

Lâm Đông nói: "Tôi đã bảo bạn tôi có bài thuốc gia truyền mà."

Rời khỏi bệnh viện, tôi bảo Lâm Đông: "Anh muốn tìm thi thể Chân Mộ Tuyết đúng không, tôi có cách."

Lâm Đông kinh ngạc: "Cậu có cách?"

Tôi lấy mẩu móng tay vừa rút ra từ chân cảnh sát Ngô: "Đây hẳn là móng tay của xác chết, tìm được cái xác đó sẽ có khả năng tìm được thi thể Chân Mộ Tuyết."

"Chỉ một cái móng tay mà tìm được người?"

Tìm người sống đương nhiên không thể, nhưng tìm người chết thì được. Chuyện này tôi đã đọc trong cuốn sách cũ, có vị tiền bối, chỉ nhờ một cái ngón tay, rồi bằng sự chỉ dẫn của đèn Khổng Minh mà tìm được thi thể. Theo lý thuyết thì chỉ cần có được một bộ phận cơ thể, dưới đèn Không Minh chỉ dẫn sẽ tìm ra bộ phận khác.

Móng tay này tuy nhỏ, nhưng nó cũng là một bộ phận trên cơ thể nữ thi, đáng tiếc là trong sách của ông già mù cũng lại không miêu tả cách thức tìm xác bằng đèn Khổng Minh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK