Chiếc xe ma vào bến, đây là trạm cuối, tôi ngồi trong xe mà lòng thấp thỏm, dù sao cũng là chuyện liên quan đến tính mạng, nhưng mình không thể lùi bước. Cuối cùng thì xe cũng dừng lại, tôi nói: "Tiên sinh, ông xuống xe đi!" Chợt trong lòng tôi cảm thấy là lạ, hình như có chỗ nào đó không đúng, theo lý thuyết thì tôi thế chỗ, ông già mù phải tỉnh lại chứ, sao vẫn mơ mơ màng màng ngồi lái xe? Đinh đang! Phía xa có tiếng lục lạc, lão còng đang dẫn thi...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.