Mục lục
Linh Quan Dạ Hành
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đúng là Diệp gia rất mạnh, nhưng đến việc họ dùng âm dương thuật nào để tra tấn tôi mà cũng không biết, đã nói luôn là không cách nào chống lại, không khỏi gây nghi ngờ.

Lâm Đông thì trượng nghĩa hơn hẳn, anh ta hỏi: "Lúc cậu xông vào đã xảy ra chuyện gì? Đã hỏi được rõ việc của Diệp Tiểu Tình chưa?"

Tôi lắc đầu: "Chưa hỏi được, vừa rồi chỉ mải tìm Diệp Văn Cường, đến lúc nhớ ra, muốn hỏi thì đã không kịp nữa, bị họ ném ra ngoài."

Nghe vậy ông già mù tức đến đỏ bừng mặt: "Danh Đồng à Danh Đồng, sao cậu chẳng biết phân biệt cái nào quan trọng cái nào không thế? Chúng ta tới đâu phải để tìm Diệp Văn Cường, chúng ta tới để điều tra Diệp Tiểu Tình cơ mà?"

Tôi bị quát mà á khẩu không trả lời được.

Ông ta có vẻ mất khống chế: "Diệp Tiểu Tình, Diệp Tiểu Tình cậu hiểu không?"

Lâm Đông nói: "Ông gào cái gì? Ông muốn biết như vậy thì tự đi vào mà hỏi. Người của Diệp gia đều trong kia hết đấy, cứ túm đại một ai mà hỏi."

"Cậu...."

Lâm Đông nói: "Cậu cậu cái gì? Tôi nói sai à?"

Tôi vội giảng hòa: "Là tôi sai, không liên quan đến ông ấy. Chúng ta quay về khách sạn trước đi."

Mà khoan! Lời nói của Lâm Đông đã nhắc nhở tôi, không nhất thiết phải tìm Diệp Văn Cường hay người chủ sự trong Diệp gia, cứ tìm đại một người làm hoặc đệ tử, thậm chí khách khứa quen biết Diệp gia cũng có thể nghe ngóng về Diệp Tiểu Tình.

Tôi nói: "Đi, đến trang viên Diệp gia!"

Lâm Đông cả kinh: "Còn đi? Cậu chán sống thật rồi à?"

Tôi nói suy nghĩ của mình ra, cả hai đều tán thành, nhất định Diệp gia còn để người ở lại trang viên.

Chúng tôi lại quay về trang viên với hy vọng xa vời. Bên trên khu biệt thự, âm khí ngưng tụ nhưng không dám lan xuống, tôi bước tới bấm chuông. Lần này người mở cửa là một người giúp việc, bác gái chừng hơn 40 tuổi. Tôi cố gắng trấn định, nói: "Chào dì, cháu là bạn của Diệp Tiểu Tình, mấy năm trước có đi xa, nay vừa mới về. Tiểu Tình có nhà không ạ?"

Bà ta nhìn nhìn tôi: "Cậu tìm nhầm chỗ rồi." Nói đoạn liền định đóng cửa.

Tôi cuống quít nói: "Dì à, đây chẳng phải Diệp gia, một trong cửu đại gia tộc âm dương ư? Tiểu thư Diệp Tiểu Tình là hậu duệ Diệp gia, sao cháu có thể nhầm được chứ?"

Bà ta khựng lại một chút, nhìn nhìn tôi nhưng sau đó vẫn đóng cổng.

"Này!" Tôi đoán nhất định bà ấy biết, chỉ là không chịu nói thôi.

Không được, nhất định mình phải tìm hiểu rõ ràng. Lùi về phía sau hai bước, ngước nhìn dãy tường bao, khoảng chừng 3m, khá khó khăn, liền gọi Lâm Đông lại, đỡ mình trèo vào.

Hôm nay Diệp gia có tiệc, tất cả gia chủ và đệ tử đều ra ngoài, chỉ có người làm ở lại. Mà khu biệt thự quá rộng, cũng khó ai thấy tôi lén trèo vào.

Đi dọc men theo bờ tường, bác gái vừa rồi còn chưa đi xa, bà ấy đang khóc, còn khóc rất thương tâm? Ban nãy lúc nhắc đến Diệp Tiểu Tình, mắt bà ta hơi hoen đỏ, giờ đã không khống chế được mà bật khóc.

Nhất định là có vấn đề.

Tôi lần theo bà ta, bà đi vào một căn biệt thự nhỏ hai tầng, bên trong không bật đèn, bà châm một cây nến đỏ, đặt ở cửa cầu thang, sau đó đi vào từ cửa chính.

Hóa ra bên trong là một linh đường, trên linh đường có bài vị, nhưng tên trên bài vị bị cơ thể bà ấy che mất. Bác gái đốt ba nén nhang, khóc thút thít: "Tiểu thư, vừa rồi có cậu thanh niên đến tìm cô, nói là bạn của cô."

Tiểu thư?

Đầu tôi ong lên, toàn thân ngây ra, cô ấy thật sự đã chết? Tất cả đều là cô ấy gây ra sao?

Sâu trong thâm tâm tôi không bao giờ muốn tin rằng việc này sẽ có liên quan đến Diệp Tiểu Tình, con gái Diệp Văn Cường, dù sao ông ấy cũng là người thân cận với nhà tôi.

Mặt khác, ông ấy cũng từng đính ước với cha tôi, tuy nói không dám nghĩ nhiều, nhưng tâm lý khi đối mặt với cô gái chưa từng gặp mặt này luôn bất đồng.

Bác gái nói tiếp: "Cô đã đi 6 năm rồi, 6 năm nay cô chưa từng về qua nhà, lão thái gia nói cô không đi đầu thai, cũng không muốn về nhà, vì có việc chưa buông bỏ được. Rốt cuộc cô có chuyện gì, cứ báo mộng cho dì Ngô này. Dì Ngô sẽ tận lực hoàn thành."

Lúc bà ta cúi đầu hành lễ, tôi nhìn được rõ bài vị.

Diệp Tiểu Tình!

Quay về trèo lại ra bên ngoài, trông thấy tôi, cả Lâm Đông và ông già mù cùng hớt hải chạy lại: "Sao rồi?"

Tôi nói: "Đúng là cô ấy đã chết, chết từ 6 năm trước."

Ông già mù nói: "Quả nhiên tôi suy đoán không sai, Diệp Tiểu Tình đã chết, hẳn cô ta là quỷ thiếp trong đôi giày ba tấc."

Bất giác tôi rùng mình, toàn thân cảm thấy lạnh run, từ lúc bị tên đệ tử Diệp gia lấy đi mấy giọt máu, thi thoảng tôi lại có cảm giác này. Ban đầu thì chỉ hơi lạnh, nhưng giờ toàn thân phát run lên, cứ như hàn khí xung quanh tụ hết về sau đó bọc lấy cơ thể mình vậy.

Tôi ngã lăn ra đất, run lập cập, Lâm Đông hoảng hốt: "Danh Đồng, cậu làm sao thế?"

Hai hàm răng va vào nhau, tôi cố gắng đáp: "Tôi lạnh quá, cứ như bị bỏ vào tủ lạnh ấy."

Lâm Đông sờ vào tay tôi, ngón tay lạnh buốt, dần dần cứng đờ, anh ta kinh hãi kêu lên: "Sao lại như vậy Danh Đồng? Ngón tay cậu bắt đầu đóng băng rồi!"

Ánh mắt tôi dần dần tối sầm, ý thức cũng trở nên mờ hồ. Ông già mù nói: "Nhất định là Diệp gia đã bắt đầu xuống tay."

Tiết trời đang nắng chói chang, toàn thân tôi lại đông cứng, khói trắng bốc lên nghi ngút. Lông mi, lông mày cũng bắt đầu đóng băng, Lâm Đông ở bên cạnh tôi, sốt ruột nói: "Toàn thân cậu ấy đóng băng rồi, ông là âm dương sư, mau nghĩ cách đi, không cậu ấy chết mất."

Ông già mù nói: "Nhất định là lá bùa dính máu của Danh Đồng đã bị làm phép đóng băng."

"Nếu ông đã biết, vậy phá giải đi!"

"Cách phá giải tốt nhất là phải đoạt được lá bùa dính máu Danh Đồng về."

Lâm Đông càng nôn nóng: "Làm sao kịp?"

Ông già mù ngưng trọng: "Thế cũng hết cách, chỉ có thể khai đàn làm phép, đấu pháp lực với đối phương, nhưng tôi không nắm được chút phần thắng nào."

Lâm Đông nói: "Mau bắt đầu đi!"

"Không có đồ để lập đàn, à, trong túi xách Danh Đồng có mang theo mấy thứ, không biết có đủ không."

Lâm Đông mở túi xách của tôi ra: "Cần những gì?"

Ông già mù nói: "Máu gà, hoàng phù, gạo nếp, rượu, mực nước, kiếm gỗ đào, nến sáp đỏ..."

Những thứ tôi mang theo căn bản là không đủ, quan trọng nhất là thiếu hoàng phù, kiếm gỗ đào và gương bát quái. Lâm Đông bất đắc dĩ lắc đầu: "Thiếu nhiều lắm."

"Vậy thì hết cách."

"Chỉ có thể nhìn cậu ấy chờ chết sao?"

"Thực ra còn một cách, hơn nữa là cách tốt nhất có thể. Nếu Danh Đồng chuyển dời được nhân hỏa thì sẽ chống lại được cái lạnh."

Lâm Đông sốt ruột: "Thế ông mau dạy cậu ấy đi."

"Muốn sử dụng nhân hỏa cần mười mấy hai mươi năm tu hành, giờ làm sao dạy cấp tốc được."

Đột nhiên tiếng nói chuyện của cả hai dừng lại, tôi có cảm giác không khí xung quanh quỷ dị, sương đen bao phủ mặt đất. Đây là quỷ sương mù!

Ở đâu có quỷ sẽ có quỷ sương mù, chứng tỏ con quỷ này quỷ khí rất nặng, ít nhất cũng phải là lệ quỷ. Tôi bỗng bị một sức mạnh vô hình kèo lên trên không.

"Là ai?"

Còn chưa kịp định thần đã bị kéo bay về phía trước. Lâm Đông la lớn: "Danh Đồng bay đi đâu kìa?"

Ông giag mù nói: "Bị một con quỷ ôm đi."

"Danh Đồng...."

"Danh Đồng..." có tiếng phụ nữ gọi mình, là ai, ai đang gọi? Giọng nói có vẻ quen thuộc, cảm giác này cũng rất quen thuộc. Nhớ lại lúc bị nhốt trong quan tài dưới cái lạnh khủng khiếp, giọng nói này...đúng, là cô ấy, là ma nữ đã khóc trên lộ phần năm xưa.

Là cô ấy, là cô ấy!

Tôi rất muốn hỏi rốt cuộc cô có phải Diệp Tiểu Tình không, có phải cô hại chết sư phụ tôi khồn, có phải cô giết Xuyến Xuyến và làm biến mất cha mẹ cùng toàn bộ thôn dân không, nhưng cơ hàm lạnh đến cứng đờ, không tài nào mở miệng được.

Cô ta nói tiếp: "Danh Đồng, anh đừng tin ông già mù kia, lão vẫn luôn lừa anh, khiến anh hận em..."

Ông già mù lừa tôi?

Khiến tôi hận cô ấy?

Tại vì sao?

Giọng nói của cô ấy ngày càng suy yếu đến mức hữu khí vô lực.

"Em bị Diệp Tòng Văn đả thương, hắn chính là kẻ giả danh Nhất Diệp. Giờ em đã rất yếu, không có quá nhiều linh khí để chống đỡ cho anh. Anh phải nhớ kỹ, ngàn vạn lần không được để cái quan tài nhỏ rơi vào tay người khác, đó là tính mạng của anh..."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK