Cơn mưa lớn hôm trước đã gây sạt lở nhiều chỗ, đường núi rất khó đi, ngồi trong xe mà lắc lư đến quay cuồng. Đêm xuống trời tối lại càng khó lái xe, nửa tiếng mà chỉ đi được mười dặm. Tối nay gió lớn, trong gió mang theo hơi ẩm, khói đen ngùn ngụt, âm u. Một bà lão quỳ gối ven đường, tay chắp trước ngực, đốt một xấp tiền giấy màu vàng rồi bỏ vào chậu than.
Không bao lâu sau, lại gặp một người phụ nữ trung niên đốt vàng mã. Dọc đường đi tàn tro bay đầy trời, không khí ngập tràn mùi hương nến. Tôi hỏi: "Hôm nay là ngày bao nhiêu, tháng mấy?"
Lý Trường Vũ hừ lạnh một tiếng, không trả lời. Tay cảnh sát lái xe nói: "Hôm nay chắc là 15 tháng 7 âm." Tôi nghe Lý Trường Vũ gọi anh ta là tiểu Lâm.
Tôi nói: "Truyền thuyết dân gian Trung Quốc, tháng bảy là tháng quỷ nguyệt, 15 tháng 7 là quủ tiết, cũng là ngày quỷ môn quan mở cho những cô hồn dã quỷ lên dương gian nhận bố thí..."
Lý Trường Vũ bực mình gắt: "Im miệng!"
Tôi nói: "Tôi khuyên cảnh sát tiên sinh tốt nhất là dừng lại, xin nhà nào đó ven đường thẻ nhang, cắm ở đầu xe mà đi."
Bốp!
Một cú đấm như trời giáng đập vào đầu tôi, đau đến chảy nước mắt, Lý Trường Vũ túm cổ áo hằm hè: "Còn dám nói hươu nói vượn, lão tử không khách khí với ngươi đâu đấy!"
Tính nóng như lửa. Nếu là trước đây, tôi sẽ chơi với lão đến cùng, mặc kệ lão có là cảnh sát hay không. Nhưng dù sao cũng coi như đã chết một lần, tâm tính tôi thay đổi hơn rất nhiều, chỉ cười khẩy, tỏ ra khinh thường.
Biểu hiện của tôi trong mắt Lý Trường Vũ lại càng giống đang giả thần giả quỷ. Phía trước chợt có một luồng khói đặc bốc lên, ai lại để cái chậu than đầy vàng mã đang cháy ở giữa đường. Tiểu Lâm vội vàng đạp phanh, kéttttt!
Lốp xe nổ, cả thân xe chao đảo nghiêng về một bên, suýt nữa va vào sườn núi. Tiểu Lâm tức giận mắng: "Kẻ nào mất dạy như vậy, lại để chậu than ra giữa đường."
Anh ta xuống xe, giơ chân định đá văng cái chậu, tôi vội giành trước một bước, nhặt cái chậu lên mang vào ven đường đặt ngay ngắn. Tiểu Lâm vẫn bực bội, định xông tới đá, tôi giơ tay ngăn lại: "Tiền tài khai đạo, anh mà đá bay, bọn họ không lấy được tiền, e là sẽ tìm anh tính sổ đấy."
Lời còn chưa dứt thì bang một tiếng, chậu than đã bị người khác đá văng. Tôi kinh ngạc ngước nhìn, là Lý Trường Vũ, ông ta hung hăng lườm tôi: "Nói nhăng nói cuội!"
Tôi chỉ nhướn mày không đáp trả.
Thay lốp dự phòng xong, ba người chúng tôi lại tiếp tục lên đường. Tôi lén nhặt một tờ tiền giấy dưới đất, gấp thành bốn rồi xé bốn đường cong ở bốn cạnh, xé thêm một đường ở giữa, sau đó mở ra thành một hình nhân.
Tiếp đó cắn ngón tay rỉ máu, viết ba chữ Lý Trường Vũ lên hình nhân, tùy ý ném ra ngoài cửa sổ xe.
Đi tới núi Bao Đầu, sương mù đã dày đặc, đèn xe chiếu tới chỉ là một màu trắng xóa, tầm nhìn rút lại còn bốn năm mét. Dưới hoàn cảnh như vậy, tiểu Lâm chỉ có thể cho xe nhích từng bước một. Trong không gian tăm tối, chợt có tiếng bước chân ngay ngắn, không phải một người mà phải đến mấy chục, mấy trăm người đang đều đều dợm bước, tựa như có một đội quân đang hành quân lại đây.
Tôi không khỏi căng thẳng, mắt nhìn chăm chú vào màn sương mù, loáng thoáng trông thấy bóng người, sau đó nhìn rõ dần lên. Người đi đầu mặc một bộ quân phục màu xanh lục, trên mũ là hình mặt trời màu trắng, hai vai có ngôi sao ba cánh, là một đại tá sư đoàn trưởng.
Đi theo sau hắn có chừng hơn trăm binh lính, quân dung sạch sẽ, nện bước đều đặn, khí thế bất phàm.
Là âm binh!
Nhìn qua thì là đang chấp hành nhiệm vụ gì đó. Nhưng họ lại không hề biết chiến tranh đã qua đi 50 năm, chỉ biết vĩnh viễn hành quân trên đường. Vĩnh viễn!
Ánh mắt tôi bị hấp dẫn bởi thanh kiếm trong tay vị đại tá, thanh kiếm tỏa ra ánh sáng xanh nhàn nhạt. Đây là một vị quan quân coi chiến thắng như sinh mệnh, chính chiếc kiếm tượng trưng cho vinh quang này khiến họ âm hồn bất tán, trở thành âm binh.
Việc này cũng tương tự người có oán khí lớn chết đi sẽ thành lệ quỷ.
Âm binh tới càng gần, sương mù càng dày đặc, tôi nói: "Ở đây là núi Bao Đầu, trước kia là trọng điểm chiến lược, thời kháng nhật đã có một trận đánh lớn ở đây, rất nhiều người hi sinh..."
Còn chưa nói hết, Lý Trường Vũ lại giơ nắm đấm: "Muốn nói bậy bạ gì?"
Tôi đành ngậm miệng. Sau khi âm binh đi xa dần, sương mù cũng bắt đầu tan bớt, tầm nhìn được tăng lên, chúng tôi bình an vô sự mà ra khỏi khu vực Bao Đầu sơn.
Cảnh sát tiểu Lâm nói: "Tiểu tử, nói cho cậu biết, cảnh sát chúng tôi sát khí cao, cho dù đầu trâu mặt ngựa nhìn thấy cũng phải tránh xa."
Tôi cười khẩy: "Cảnh sát, có thuốc không?"
Ai hút thuốc cũng sẽ không bao giờ tiếc mấy điếu lẻ, anh ta rút bao thuốc trong túi ra đưa qua vai, tôi giơ tay nhận lấy, một bao Lam Bảo Sơn.
Thuốc này sáu tệ một bao, không sang cũng không kém, rất phù hợp với thân phận cảnh sát. Rút một điếu ra, tôi châm lửa rồi cung kính cắm ở khe hở cửa xe.
Đầu thuốc bị gió thổi đỏ rực, sau đó tôi lại châm một điếu khác, tiểu Lâm lắc đầu cười: "Đây là ý gì, cúng quỷ thần à?"
Qua núi Bao Đầu thì có một đường cao tốc đi Tây Xuyên, cao tốc này mới được xây, xuyên thẳng qua một ngọn núi mấy km, chạy thẳng đến Tây Xuyên. Tôi hỏi: "Lúc làm lễ thông xe, có mời người đến làm pháp sự không?"
Tiểu Lâm đáp: "Đương nhiên là không, cậu lại định nói gì?"
Tôi nói: "Nếu anh dọn sang nhà mới, hoặc đổi số điện thoại, anh có báo cho bạn bè không?"
Tiểu Lâm nói: "Đương nhiên rồi, nếu không làm sao bạn bè tìm được..." nói được một nửa thì anh ta dừng lại, chắc đã hiếu ra điều tôi muốn nói.
Lý Trường Vũ lại chen vào: "Đừng nói linh tinh nữa!"
Sau đó ông ta bảo tiểu Lâm đánh xe vào bãi nghỉ ngơi ven đường, đã chạy xe khá lâu, ai nấy đều đói bụng. Ông ta vào quầy tạp hóa mua ba gói mì, cho tôi một gói. Lý Trường Vũ này tuy nóng tính nhưng cũng không phải người xấu, vẫn bỏ tiền mua mì cho mình. Tôi hỏi bà chủ quán: "Nhà chị có nến đỏ không?"
Ngày thường chắc hẳn là không có, nếu có cũng chỉ là nến sáp ong, nhưng hôm nay thì khác. Tôi mua bốn cây, sau khi tiếp tục lên đường, tôi bảo tiểu Lâm: "Đến đầu đường hầm thì dừng xe chút nhé, tôi có việc phải xử lý."
Ban nãy mua nến, cả tiểu Lâm và Lý Trường Vũ đều trông thấy, tiểu Lâm nói: "Cậu lại định làm trò quỷ gì?"
Tôi đáp: "Sẽ không mất thời gian đâu."
Tiểu Lâm nói: "Dừng xe thì được thôi, nhưng cậu phải khai cho rõ ràng việc ở Danh Hoa Lưu."
Tôi gật đầu đồng ý.
Xe đi vào đường hầm được 10m thì dừng lại, tôi cầm hai cây nến đỏ xuống xe đi về phía cửa hầm. Lý Trường Vũ và tiểu Lâm cũng xuống theo, mỗi người ngậm một điếu thuốc, tựa người vào thành xe đứng nhìn tôi làm việc.
Hai bên cửa hầm tôi cắm một cây nến, sau đó châm lửa, miệng lẩm bẩm niệm chú, đoạn chú ngữ này là ông già mù dạy tôi.
Màn đêm buông xuống, cảnh gọi hồn sư phụ trên cầu cứ như mới chỉ xảy ra ngày hôm qua. Căn cứ theo lời nhị thúc, ông già mù và đội đưa ma tự tìm đến thôn, còn nói đám người này mũi thính như mũi chó, ở đâu có người chết là đều xuất hiện.
Giờ nghĩ lại thì cũng rất khả nghi.
Làm xong mọi việc, tôi quay về xe tiếp tục lên đường. Trên xe, tôi lại nói: "Đến cuối hầm dừng tiếp chút nhé."
Tiểu Lâm không chịu nổi tò mò: "Cậu cắm hai ngọn nến ở cửa hầm làm gì."
Tôi đáp: "Đèn dẫn đường!"
Lý Trường Vũ cau mày: "Giả thần giả quỷ."
Mấy km đường hầm không ngắn, nói chuyện vài câu thì mới tới, tôi lại xuống xe, cắm hai bên hai ngọn nến, châm lửa.
Ánh nến vừa mới cháy thì đột nhiên trong hầm có cuồng phong nổi lên, trong gió mang theo loáng thoáng tiếng cảm ơn, có nam có nữ, có già có trẻ, đều là những cô hồn vô chủ bị lạc ở đây. Nếu không chỉ đường cho họ, vĩnh viễn họ sẽ bị nhốt trong hầm, không ra được. Thời gian càng dài, trong hầm chui sẽ càng dễ xảy ra tai nạn xe cộ.
Lại tiếp tục lên đường, Lý Trường Vũ nói: "Thế nào, giờ khai được rồi chứ?"
Tôi gật đầu, sắp xếp lại suy nghĩ một chút rồi nói: "từ nhỏ tôi lớn lên ở Danh Hoa Lưu, nhà tôi, cha mẹ tôi đều ở đó, giờ xảy ra chuyện tôi đau khổ hơn ai hết, nhà mất, cha mẹ cũng không thấy đâu."
Nói tới đây, tim tôi chợt nhói đau.
Lý Trường Vũ và tiểu Lâm cũng hơi xúc động, mỗi người châm một điếu thuốc. Không khí chợt trở nên nặng nề, mình cần phải bịa ra một lý dó nào đó mà họ có thể chấp nhận được: "Sư phụ vô cớ bị người ta lái xe đâm chết, mẹ tôi sợ tôi bị liên lụy nên tiễn tôi đi ngay trong đêm đó."
Lý Trường Vũ nói: "Sao lại sợ liên lụy?"
"Hôm đó mẹ tôi nói dối, thật ra đêm ấy, tôi với sư phụ 4h30 sáng mới về đến thôn, nhưng các anh lại bảo sư phụ tôi chết lúc 3 đến 4h."
Lý Trường Vũ vô cùng khó tin: "Không thể nào!"
Lúc đó chính mắt ông ta chứng kiến khám nghiệm tử thi, tuyệt đối sẽ không sai.
Tôi bình tĩnh nói: "Đúng là bởi không thể nào cho nên tôi mới không dám nói, mà mẹ thì sợ tôi bị liên lụy nên đêm đó đưa tôi đi luôn."
Lý Trường Vũ cau mày: "Cậu đang nói thật đấy chứ?"
Tôi hỏi ngược lại: "Thế anh cảm thấy, đến nước này rồi tôi còn cần phải lừa các anh à?"
Vụ án này như một tảng đá đè nặng, đã dày vò Lý Trường Vũ suốt bốn năm nay. Anh ta là một người kiên định vô thần, cho rằng tất cả những việc ma quỷ đều do con người bày trò, nhưng chính vụ án này lại khiến anh ta nghi ngờ về lòng tin của mình. 300 người đột nhiên biến mất chỉ trong một đêm, ai có thể làm được?
Anh ta không dám nghĩ tiếp.
Tôi nói: "Tôi còn muốn biết hơn tất cả các anh, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Lời nói nửa thật nửa giả khó phân biệt, Lý Trường Vũ hỏi: "Vậy mấy năm nay cậu đi đâu?"
"Lăn lộn trường đời 4 năm cùng một đạo sĩ du hành, mấy hôm trước ông ấy đã chết già, tôi nghĩ vụ án đã qua lâu rồi bèn trở về quê, ai ngờ..."
Tiểu Lâm nói: "Chẳng trách cậu cứ mở miệng ra là ma là quỷ."