Lần gặp lại này quả thật là cảnh còn người mất, Mao Phi đã không phải là ông già mù của ngày trước, tôi cũng chẳng còn là thằng nhóc Danh Đồng ngây thơ, tìm kiếm chỗ dựa trong lúc cô độc nhất. Trải qua từng ấy chuyện, tuy chưa trở thành một cây đại thụ che trời, nhưng ít nhất tôi đã đủ cho một số người nhờ cậy. "Cha và nhạc phụ của tôi đã bị phong ấn." Việc này không lý nào ông ta không biết, trách nhiệm của Mao gia và Mã gia là như nhau,...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.