Sau khi thương lượng với sư tổ Vô Tâm, tôi tính sẽ mang cái quan tài đi trước, cách ổn thỏa nhất vẫn là giao nó cho Lâm Đông giữ, nhờ anh ấy mang nó xuống núi. Hạ quyết tâm, tôi đi về phía rừng cây, rồi nhân lúc không ai chú ý, xoay người tiến vào bóng tối. Khu rừng vẫn âm u quỷ dị như mọi lần, tôi khẽ gọi: "Lâm Đông!" Không thấy có ai trả lời. Tôi lại gọi lần nữa, khu rừng vẫn im ắng, trong lòng liền chột dạ, không xảy ra chuyện rồi...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.