Mục lục
Linh Quan Dạ Hành
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cô ấy dứt lời, chợt tôi cảm thấy cơ thể sản sinh ra một sức mạnh âm nhu, toàn thân sảng khoái, cảm giác băng hàn lập tức tan đi. Lớp băng trên mặt cũng chảy thành nước, nhưng gió lạnh từ khắp nơi xung quanh vẫn đang tụ về đây, ý đồ vây quanh lấy tôi, có điều đều bị đánh tan bởi nguồn sức mạnh mới.

Lẽ nào đây là linh khí mà quỷ thiếp nói? Những yêu quái tu luyện trong núi có linh khí là chuyện bình thường, nhưng ma quỷ mà có được linh khí thì vô cùng hiếm, đó là cảnh giới cực cao.

Một vài hồn ma sở hữu linh khí được gọi là quỷ linh, cũng có hồn ma được gọi là quỷ tiên. Thứ được triệu hồi trong trò chơi đĩa tiên thịnh hành bởi giới học sinh chính là quỷ tiên hoặc quỷ linh, nó mạnh hơn lệ quỷ nhiều.

Ấy thế mà quỷ thiếp trong giày ba tấc lại là một quỷ linh.

Còn tên Diệp Tòng Văn giả mạo Nhất Diệp có thể đả thương quỷ linh, tu vi âm dương thuật khỏi nói cũng biết cao cường cỡ nào. Sau này đối mặt với hắn nhất định mình phải cẩn thận.

Bên cạnh đó, quỷ thiếp nói cỗ quan tài nhỏ chính là tính mạng của tôi, câu này có ý gì? Nhất định phải làm cô ấy khôi phục lại, gặp mặt hỏi cho rõ những nghi vấn trong lòng.

Hàn khí xung quanh vẫn đang ngưng tụ không ngừng, nhưng trước sau đều không thể ngưng kết, cứ gần chạm đến người tôi là bị linh khí xua tan. Một trận đối kháng bắt đầu xảy ra, hàn khí càng lúc càng mãnh liệt, cảm giác nó cắt qua không khí tạo nên tiếng rít ghê răng, hẳn là tên đệ tử Diệp gia đang gia tăng pháp lực.

Ầm! Đột nhiên không khí xung quanh chấn động, giống như kính bị đập nát, vỡ tan thành từng mảng nhỏ, tan biến. Tôi còn phảng phất hình dung ra tên làm phép bị phản phệ, hộc máu. Đây không phải tôi mơ màng, mà trong lúc đấp pháp, bên nào thất thế, càng cố chống cự thì càng bị phản phệ mạnh hơn. Nhất định tên đệ tử Diệp gia đã bị trọng thương.

Tôi có một cảm giác vui sướng không nói nên lời, chẳng phải Diệp gia các ngươi hoành tráng lắm sao? Giờ thì thế nào, lão tử đây dễ bắt nạt lắm à?

Tôi muốn ngay lập tức đi tìm quỷ thiếp, nhưng sau khi hàn khí tan, đầu óc ngày càng nặng, bất giác ngất xỉu.

Không biết trải qua bao lâu, có cảm giác ai đó vỗ vỗ vào mặt mình, mở mắt ra thì thấy Lâm Đông đang vô cùng lo lắng nhìn tôi, còn tôi đang nằm trên giường trong khách sạn.

"Sao tôi lại ở đây?" Tôi hỏi.

Lâm Đông nói: "Không biết, lúc chúng tôi về thì đã thấy cậu trên giường rồi."

Nhớ đến cuốn sách cũ và cỗ quan tài nhỏ, tôi vội hỏi: "Túi xách của tôi đâu?"

"Đây này." Lâm Đông cầm lại.

Tôi khẩn trương mở túi lục tìm, cuốn sách cũ vẫn còn, nhưng cỗ quan tài thì không thấy đâu nữa, vội thất thanh kêu lên: "Chiếc quan tài nhỏ đâu?"

Lâm Đông không trả lời, ánh mắt quái lạ nhìn về phía cái bàn cạnh TV. Tôi nhìn theo, cái bàn đã biến thành ban thờ từ khi nào, trái phải trước sau đều cắm nến đỏ, chính giữa bày biện hoa quả, ngay sau đó là chiếc đỉnh đồng nhỏ, ba nén nhang đang nghi ngút khói.

Còn thứ được thờ phụng...là chiếc quan tài!

Cảnh tượng quỷ dị này khiến người nhìn không khỏi tặc lưỡi, lông tơ toàn thân dựng hết lên. Tôi hỏi: "Sao lại thế này?"

Lâm Đông lắc đầu, ông già mù nói: "Lúc chúng tôi về thì đã như vậy rồi."

Lẽ nào là quỷ thiếp làm? Nhưng tại sao cô ấy phải thờ phụng một chiếc quan tài, hơn nữa còn nói quan tài là sinh mệnh tôi, ngàn vạn lần không được đánh mất?

Lâm Đông nói: "Chúng tôi cũng không dám tùy tiện động vào."

Đừng nói là họ, đến bản thân tôi đây cũng thấy căng thẳng, không dám sờ tới, chỉ sợ sẽ xảy ra việc gì đó không may. Chuyện này quá kỳ quái, chiếc quan tài mình chỉ tiện mua lúc đi dạo phố Miếu thôi mà. Sao quỷ thiếp lại biết tới nó, còn nói nó là sinh mệnh?

Ông già mù nói: "Cậu không sao là tốt rồi. Danh Đồng, rốt cuộc là ai đã cứu cậu?"

Quỷ thiếp có dặn mình đừng tin tưởng ông già mù, ông ấy vẫn luôn lừa gạt mình. Nhưng tôi cảm thấy, cả hai đều không đáng tin, chỉ có thể dựa vào chính mình, chính mình mới không lừa dối mình, bèn đáp: "Cũng không biết nữa, lúc đó tôi hôn mê mà."

"Không sao thì tốt." Ông già mù gật đầu, ngưng một chút rồi nói tiếp: "Việc cần điều tra đã điều tra được, nhưng đã đắc tội với Diệp gia, chúng ta không thể ở đây được nữa. Ngày mai nên về Tây Xuyên thôi, Diệp nhị gia đã giúp cậu đuổi tà, chắc về Tây Xuyên sẽ không sao đâu."

Tôi và Lâm Đông đều tán thành ý kiến. Ông già mù nói: "Được rồi, tất cả nghỉ ngơi sớm một chút, sáng mai lên đường."

Thực ra nếu có xe, tôi đã đi suốt đêm mà về Tây Xuyên. Ông già mù chỉ biết tôi đã đắc tội với Diệp gia, chứ không hề biết người của Diệp gia làm phép đã bị phản phệ, mối thù này họ chắc chắn sẽ không dễ dàng bỏ qua. Cứ nên mau rời khỏi đây thì hơn, khi nào cần thì quay lại, dù sao thì những việc cần biết đã biết rõ.

Có một chuyện vẫn khiến thâm tâm tôi khúc mắc, đó là rốt cuộc mình trúng tà như thế nào? Diệp nhị gia còn bảo mình là kẻ nửa người nửa ma, thiếu mất một hồn.

Sao mình lại thiếu một hồn? Hồn của mình đã đi đâu? Mình làm mất nó khi nào? Chuyện này rốt cuộc là sao, nó ảnh hưởng đến cuộc sống của mình hay không?

Trước khi đi ngủ, nhớ ra chiếc quan tài, tôi liền cất nó vào túi xách tùy thân.

Ngày hôm sau, chúng tôi dậy thật sớm, ông già mù hơi lề mề một chút, đặc biệt là việc đi toilet tương đối phiền toái, dù sao thì cũng là người khuyết tật mà.

Chờ bên ngoài cả mấy phút mà ông ta vẫn chưa xong, tôi sốt ruột đi vào giục thì thấy ông ta đang rửa mặt. Trước giờ ông ta đều đeo chiếc kính râm cũ, nhưng lúc rửa mặt thì phải bỏ ra. Trong gương, tôi nhìn thấy hai mắt ông ấy, mắt trái đã bị sẹo bịt kín, nhưng mắt phải thì lại có màu xanh lục, tản mát ra ánh sáng xanh nhè nhẹ, phản chiếu trong gương vô cùng đáng sợ.

Vội vã thu hồi ánh mắt, tim tôi đập dồn theo bản năng. Đôi mắt của ông già mù tại sao lại như vậy? Quỷ thiếp nói ông ta vẫn luôn lừa mình, là do bị ai sai khiến hay có mục đích gì khác?

Sau khi thu dọn đồ đạc, ông già mù đeo kính lên, cầm chiếc gậy đi ra khỏi toilet. Ông ta cắm hai ngọn nến sáp ở cửa phòng, đốt lá bùa tăng uy lực, vẽ một đường máu sau đó mới đóng cửa lại. Tôi hỏi: "Lại có ma đuổi theo chúng ta à?"

"Người của Diệp gia nhiều kẻ dưỡng quỷ, để phòng vạn nhất thì cứ cẩn thận là hơn. Cho dù ma quỷ tìm tới đây cũng không tìm thấy phòng mà chúng ta từng ở."

Vốn dĩ tôi tán đồng với cách làm của ông ta, nhưng như vậy ngộ nhỡ quỷ thiếp không tìm ra mình thì sao? Chắc cô ấy sẽ đoán được mình về Tây Xuyên chứ?

Về Tây Xuyên thì có hai cách, một là ngồi xe khách đường dài, hai là ngồi tàu hỏa. Tàu hỏa thì thời gian chạy cố định, 2h chiều mới có chuyến, nếu muốn rời đây nhanh chỉ có thể ngồi xe khách. Lâm Đông nói: "Nếu Diệp gia muốn truy đuổi chúng ta, nói không chừng sẽ cho người mai phục ở bến xe."

"Không đến mức vậy chứ?" Tôi hỏi.

Lâm Đông nói: "Cảnh sát bọn tôi khi muốn bắt người, sẽ chặn hết các cửa giao thông có thể rồ thành phố. Mà chúng ta phải về Tây Xuyên, phương tiện lựa chọn không quá nhiều."

"Anh đừng làm tôi sợ"

Ông già mù nói: "Đề phòng ma quỷ thì được, không đề phòng được người."

Lưu lượng người qua lại ở bến xe rất đông, nhưng trong dòng người như nước chảy, Diệp gia cứ như tồn tại độc lập. Có ba người khác biệt đang đi về phía này, thôi xong rồi!

Đây là sát thần đích thân ra mặt, tôi muốn chạy nhưng biết chắc chạy không thoát, vậy chi bằng cứ ung dung một chút. Tục ngữ có câu, thua người không thua trận, chết cũng phải chết đứng. Tôi sải bước tới, cung kính hô: "Diệp nhị gia!"

Sự cung kính của tôi không phải đối với Diệp gia, càng không phải nhận thua, mà đơn thuần chỉ là tỏ lòng biết ơn hắn đã từng cứu tôi một lần. Đôi mắt ưng sắc bén của Diệp nhị gia nhìn tôi chằm chằm, sau đó dần chuyển hướng sang Lâm Đông với ông già mù.

Ông già mù sợ hãi nói: "Nhị gia!"

Diệp nhị gia nhếch mép: "Hóa ra là ngươi."

Ông già mù càng sợ hãi hơn, cúi gập cả người, y như một cẩu nô tài, sắc mặt tái mét. Phải sợ hắn đến như vậy sao?

Mặt khác, Diệp nhị gia lại còn quen biết lão, hắn nói: "Không phải ngươi, ngươi không có năng lực này!"

Ông già mù lắp bắp: "Dạ dạ dạ!"

Diệp Nhị gia lại hướng ánh mắt sang tôi: "Náo loạn Diệp gia, đả thương đệ tử Diệp gia, nguô định cứ thế phủi mông mà đi?"

Nói rồi hắn ném cho tôi một chiếc thiệp mời, lạnh lùng báo: "13 tháng 10 âm lịch, lễ Gõ chuông chấn quỷ của Diệp gia."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK