Mục lục
Linh Quan Dạ Hành
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tôi nhớ nhà, nhớ cha mẹ!

Quay về hướng thôn, tôi gào lên: "Cha, mẹ, con đã trở về, con còn sống, con còn sống, con trai hai người vẫn còn sống!"

Rồi điên cuồng chạy thẳng xuống chân núi.

Chỉ bị chôn trong quan tài một ngày hai đêm, nhưng tôi có cảm giác đã bị chôn mấy trăm, thậm chí mấy ngàn năm.

Chạy một mạch đến khi chân núi ở phía xa đằng sau, tôi ngước nhìn. Nhà cửa quen thuộc, đường mòn quen thuộc, thôn chẳng thay đổi gì cả, chẳng thay đổi gì cả.

Nhưng cả thôn yên tĩnh lắm, yên tĩnh giống như chết rồi vậy, hơn nữa còn chẳng có nhà ai bật đèn. Đi thẳng vào trong thôn, nơi tôi ngang qua đầu tiên là khu trường tiểu học bỏ hoang. Mái ngói xiêu vẹo đổ nghiêng ngả, lá cờ đỏ không còn nguyên vẹn nữa, dầm mưa dãi nắng khiến bó thủng lỗ chỗ.

Không biết ma nữ kia có còn ở trong rừng cây nhỏ không? Nhớ đến lúc cô ấy khóc thút thít bên trên mộ phần, lòng tôi rung động, đi tới rừng cây cất tiếng gọi.

Đáng tiếc là không có ai đáp lời. Cô ấy không còn ở đây nữa.

Cô ấy có nói là bị hình nhân giấy đánh lén làm bị thương, không biết hiện giờ thế nào rồi. Rời khỏi rừng cây, tôi lại tiếp tục đi về phía trước. Nhà của hai bên đường cũ nát không tả, cửa sổ đều bị mở toang, mưa gió quật tơi tả. Cứ như đã lâu không có ai ở vậy.

Tôi bắt đầu có cảm giác không đúng, vội bước nhanh chân hơn.

Phía trước chính là cửa hàng tạp hóa, cửa tiệm cũng mở toang, tấm biển quảng cáo đã biến mất. Tại sao lại như vậy? Người trong thôn đâu hết rồi.

Tại sao lại chẳng có một ai? Trong lòng tôi bắt đầu sợ hãi, chạy băng băng về nhà.

"Cha, mẹ!"

Cửa nhà tôi cũng mở, đồ gia dụng trong nhà rơi loạn đầy đất, bụi phut một lớp dầy, góc tường bị mạng nhện giăng kín.

Tại sao lại như vậy? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Cả thôn không một bóng người, giống như đã bị bỏ hoang từ lâu. Tôi thuận tay dọn dẹp lại bàn ghế trong nhà, bên dưới bàn ăn có hai bức ảnh bị rơi, trên ảnh bám đầy bụi. Một tấm là ảnh cha tôi chụp chung với Diệp Văn Cường, tấm còn lại là cha chụp chung với hai người đàn ông, một là Diệp Văn Cường, một là lão nông phúc hậu nào đó.

Mặt lão nông bị vết ố che mất một nửa, không nhận ra là ai, chỉ cảm thấy hơi quen mắt.

Chứng minh thư của tôi vẫn ở trong ngăn kéo, tất cả đồ đạc trong nhà vẫn nguyên vẹn, thậm chí hôn thư mà Xuyến Xuyến đưa cho tôi cũng vẫn ở trong phòng. Cha mẹ mình đi đâu, sao không thấy ai?

Tôi lại đi sang nhà sư phụ.

Nhà sư phụ cũng đã lâu không có ai ở, nhưng hơi khác một chút đó là đồ gia dụng được bày biện ngăn nắp, những thứ quý giá đã bị mang đi hết, cửa sổ đóng chặt.

Tại sao chỉ có nhà sư phụ là đặc biệt?

Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra, toàn bộ người cả một thôn đều biến mất. Tôi có cảm giác như chính mình là một đứa trẻ bị người lớn bỏ rơi, các loại cảm xúc tiêu cực chiếm hữu đầu óc, từ lo lắng, bồi hồi, bất lực, và nhiều nhất là sợ hãi.

Tạm nằm xuống sofa ngủ một đêm trong sự thấp thỏm. Sáng hôm sau tôi ra khỏi thôn.

Đi sang thôn kế bên, cổng thôn có đình hóng gió, vài bô lão đang ngồi quây quần chơi cờ tướng. Trông thấy người, thần kinh căng thẳng của tôi giãn ra một chút, vội đi qua hỏi một ông lão đang ngồi không: "Bác, cho cháu hỏi thăm một chút."

Ông lão tay cầm thuốc lá cuốn, gõ gõ đế giày, nói: "Chuyện gì?"

Tôi hỏi: "Sao thôn Danh Hoa Lưu không còn ai vậy?"

Nghe đến thôn Danh Hoa Lưu, sắc mặt ông lão biến đổi: "Anh bạn trẻ, tôi khuyên cậu nên tránh xa cái thôn đó ra, ở đó xảy ra chuyênh lớn, đã bỏ hoang rồi."

"Bỏ hoang?"

"Cậu đừng nên hỏi nữa, mau về nhà đi!"

Tôi bịa lý do: "Cháu hết nơi để đi nên mới đến Danh Hoa Lưu để ở nhờ nhà họ hàng."

Ông lão nghe vậy thở dài: "Cụ thể là xảy ra chuyện gì thì ta không rõ lắm, chỉ nghe nói là có ma quỷ quấy phá."

Tôi dựng ngược lông mày: "Ma quỷ quấy phá?"

Ông lão tỏ ra sợ hãi: "Trong một đêm, toàn bộ thôn dân bị biến mất."

Tôi ngạc nhiên: "Biến mất hết?"

"Đúng vậy, biến mất hết. Cả thôn hơn 300 người, biến mất trong một đêm." Dừng một chút, ông lão nói tiếp: "Giờ nơi đó không gọi là Danh Hoa Lưu nữa, mọi người gọi nó là Phong Môn thôn."

Phong Môn thôn, những thôn bị gọi như vậy đều liên quan đến những chuyện ma quỷ đáng sợ. Chúng cũng giống như Danh Hoa Lưu này, một đêm toàn bộ biến mất, mà có sót lại thì cũng chỉ là những người mất chức năng sinh dục, khiến toàn thôn bị tuyệt tử tuyệt tôn.

Nhất định mình phải tìm hiểu rõ tại sao lại như thế, nhất định phải tìm cha mẹ về.

Nếu biết được kẻ nào giở trò quỷ, nhất định tôi sẽ không bỏ qua.

Hiện giờ tất cả mọi người đã biến mất, manh mối duy nhất còn lại chỉ có Trương lão hán ở thôn Bình Đầu, tôi lên kế hoạch đi tìm ông ta.

Nhà Trương lão hán đổ nát hơn lần trước đến đây nhiều. Nóc nhà sụp xuống, cánh cửa sổ cũng bên còn bên mất, gạch ngói ngổn ngang nền đất, góc tường giăng đầy mạng nhện, thoạt nhìn như lâu lắm rồi không có người ở.

Hơi ẩm trong nhà rất cao, rất âm u.

Tôi nhắm hai mắt, phía trước liền biến thành màu đen, tay phải kết chỉ, vẽ một đạo bùa trước mắt, trong bóng tối liền hiện lên chút ánh sáng lục, nó rất mỏng manh, có thể tiêu tan bất cứ lúc nào.

Đây là âm dương thuật tôi học được từ những chữ vàng trong cuốn sách cũ, gọi là thuật thông linh. Muốn học thuâth này thì bản thân phải có tố chất thông linh, mà tôi thì lại phù hợp điều kiện.

Đây cũng là lần đầu tiên tôi sử dụng, không ngờ lại có hiệu quả thật. Mở hai mắt ra, tôi tập trung tinh thần nhìn, hóa ra trước mặt là bàn thờ gia tiên, cùng với di ảnh. Di ảnh phủ vải trắng, bám đầy bụi bặm, tôi đưa tay kéo tấm vải xuống.

Di ảnh đen trắng mười sáu tấc, khi nhìn rõ người trong ảnh, tôi không khỏi kinh ngạc.

Trương lão hán!

Suýt nữa thì giật mình ngã bệt xuống đất, Trương lão hán là ma?

Chẳng trách sư phụ tôi chọn ông ta làm người thế mạng, kết quả người chết lại chính là sư phụ. Lão ta đã chết, làm sao còn chết thay ai được nữa.

Tiếp tục đi vào buồng trong, cửa sổ đóng chặt, ánh sáng không len vào được, chính giữa buồng đặt một chiếc cối xay bằng đá. Dùng thông linh thuật tìm một vòng mà vẫn chưa trông thấy hồn ma Trương lão hán đâu. Người chết ở đâu thì hồn ma ở đó, ban ngày chỉ có thể ở nguyên vị, cho dù ban đêm cũng chỉ có thể rời đi trong phạm vi mười dặm, nếu quá phạm vi thì sẽ hồn phi phách tán.

Nơi này âm khí nặng như vậy, nhất định là nơi mà Trương lão hán ở lâu, có khả năng chính là nơi lão chết. Giờ không thấy lão đâu, thì hoặc là lão đã bị ai đó thu phục, hoặc lão chính là tiểu quỷ do người khác nuôi.

Tìm không thấy Trương lão hán, manh mối liền đứt đoạn.

Ục ục...Bụng tôi sôi lên. Ở trong quan tài không thấy đói, ra ngoài một cái là đói liền, cố chịu đựng đến tận bây giờ. Đi ra cổng thôn, tôi gọi một bát mì trứng, tiện hỏi han bà chủ mấy câu về chuyện của Trương lão hán.

Lão ta đúng là người của thôn Bình Đầu, có điều mười mấy năm trước đã chết. Quỷ dị chính là, lão chết trong khi đẩy xe tào phớ ra thị trấn bán, bị xe đâm chết. Cách chết giống hệt sư phụ.

Ngoài cửa có một người đàn ông trung niên, tay xách túi da màu nâu đi vào. Ông ta đĩnh đạc ngồi xuống, da ngăm đen, mặt cương nghị, nhìn tôi chằm chằm, nói: "Là cậu thật ư, Danh Đồng?"

Tôi nhận ra người này: "Ông là cảnh sát điều tra cái chết của sư phụ tôi?"

Tay cảnh sát nghiêm mặt: "Là tôi! Rốt cuộc thôn cậu đã xảy ra chuyện gì? Bốn năm nay cây đi đâu, sao giờ chỉ về một mình, những người khác đâu?"

Tôi kinh ngạc trợn mắt nhìn ông ta, bốn năm ư?

Mình bị nhốt trong quan tài bốn năm? Chẳng trách cứ có cảm giác ngủ say rất lâu, chẳng trách nhà cửa trong thôn đều đã xuống cấp. Hóa ra đã bốn năm trôi qua.

Mình bị nhốt bốn năm trong quan tài mà lại còn sống? Chuyện này có liên quan tới âm khí không?

Hiện tượng này tôi cũng từng được nghe nói. Tương truyền một thi thể phụ nữ được đào ra từ mộ, da dẻ mịn màng trắng như tuyết, cơ bắp vẫn có độ đàn hồi, đào ra khỏi mộ mười ngày sau mới bắt đầu thối rữa. Khoa học hiện đại có giải thích, đó là nhiệt độ cực thấp sẽ bảo tồn được cơ thể. Liệu có phải tôi đã bị âm khí đóng băng, lâm vào trạng thái ngủ đông suốt bốn năm, toàn bộ hoạt động của cơ thể đình chỉ, khi âm khí tan đi mình mới tỉnh lại?

Mặc kệ là thế nào, tôi còn sống, đây mới là điều quan trọng.

Tay cảnh sát tên là Lý Trường Vũ. Ông ta lại hỏi tôi mấy vấn đề, tôi chẳng trả lời được câu nào, bèn đưa tôi lên xe, nói phải áp giải về thị trấn Tây Xuyên để tạm giam thẩm vấn.

Một đêm, hơn 300 người ở Danh Hoa Lưu biến mất, chuyện này đã gây chấn động cực mạnh. Giám đốc công an tỉnh ra lệnh điều tra cưỡng chế, nhưng đáng tiếc là họ chẳng tìm được chút manh mối nào.

Cả một thôn làng cứ như bốc hơi khỏi thế gian. Giờ tôi đột nhiên xuất hiện khiến họ thấy được ánh sáng cuối đường hàm, Lý Trường Vũ nhận được tin quần chúng báo trông thấy người giống tôi ở Bình Đầu thì lập tức lái xe từ Tây Xuyên xuống.

Lên xe cảnh sát, Lý Trường Vũ nhàn nhạt nhìn tôi: "Thành thật khai báo, bốn năm nay cậu đi đâu?"

"Tôi nói bao nhiêu lần rồi, đến nhà họ hàng!"

Tôi làm sao có thể nói với ông ta, mình bị cho vào quan tài của sư phụ, chôn dưới đất bốn năm, hôm qua sét đánh mới chui ra được? Nếu nói như vậy, ông ta sẽ cho rằng tôi chơi đểu, hoặc cho rằng tôi bị bệnh tâm thần.

Lý Trường Vũ nói: "Họ hàng? Họ hàng nào?"

Đương nhiên tôi không trả lời được câu này, xe cảnh sát chạy lên quốc lộ đi Tây Xuyên thật, tôi ngạc nhiên: "Không phải ông muốn mang tôi về Tây Xuyên thật đấy chứ?"

"Cậu cho rằng tôi nói đùa à? 300 người biến mất trong một đêm, tiểu tử, chỉ 13 người chết mà chính phủ đã phải gửi công văn bắt làm rõ, đằng này 300 người, cậu nghĩ sao? Tôi thấy cậu căn bản là không ý thức được tính nghiêm trọng cử vấn đề."

Nhìn ra bên ngoài, mặt trời đã bắt đầu hạ sơn. Mà phía sau ráng hồng đó thì có một khoảng tăm tối, đây là âm khí! Tôi nói: "Trời sắp tối trồi, chúng ta tìm nơi nào nghỉ lại đi, mai đi tiếp."

"Tiểu tử đừng có giở trò, cậu chỉ cần nhếch mông là lão tử đã biết cậu muốn làm gì rồi."

Tôi nói: "Đi đêm dễ gặp thứ không sạch sẽ lắm."

Gương mặt cương nghị của Lý Trường Vũ đanh lại, ông ta quát: "Tiểu tử, đừng có giả thần giả quỷ trước mặt ta, lão tử không tin đâu."

Tôi đành phải nhắm mắt câm miệng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK