Mục lục
Linh Quan Dạ Hành
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Sư phụ, người xem..."

Sườn núi phía trước xuất hiện một ông già, đang nặng nhọc đẩy chiếc xe ba bánh. Xe ba bánh chất hai thùng gỗ lớn, có vẻ rất nặng, hơi nước còn bốc lên từ tấm vải trắng bịt phía trên, hình như là mùi đậu.

Hóa ra đây là một ông già dậy sớm xuống thị trấn để bán tào phớ. Trông thấy ông ta, sư phụ mừng lắm, quay sang bảo tôi: "Cởi áo khoác ra!"

Chiếc áo tôi đang mặc trên người là của mẹ mua cho nhân ngày đầu tiên đi làm, giá cũng hơn trăm tệ, đối với nhà tôi thì là một số tiền không nhỏ. Đắn đo, tôi hỏi: "Để làm gì?"

Sư phụ cau mày, cả giận nói: "Bảo cậu cởi thì cởi ra đi, lảm nhảm cái gì?"

Tuy không đành lòng, nhưng lời sư phụ tôi nào dám cãi, đành ngoan ngoãn cởi áo đưa cho ông ta. Sư phụ dặn tôi ở yên trong xe, còn mình thì mở cửa nhảy xuống, đi tới phụ ông già đẩy xe, ông già luôn miệng cảm tạ.

Sư phụ khách khí hỏi: "Bác à, cho cháu hỏi thăm đường một chút, đi Ngô Gia thôn đường nào ạ?"

Thật khó hiểu, sư phụ là tài xế già, đường vùng này ông nhắm mắt cũng đi được tới nơi, sao lại không biết Ngô Gia thôn ở đâu? Mà không biết thật thì có thể hỏi tôi, tôi cũng biết mà.

Ông lão nở nụ cười: "Cậu là tài xế mà không biết đường, cậu đi sai hướng rồi. Ngô Gia thôn ở phía tây, ngược hướng cậu đi."

Sư phụ tỏ ra xấu hổ: "Cảm ơn bác, cháu chạy lòng vòng ở đây nửa ngày rồi, may mà có bác chỉ đường. Bác họ gì ạ?"

Ông lão đáp: "Không có gì, lão họ Trương, mọi người đều gọi là Trương lão hán."

Sư phụ nói: "Bác Trương, sáng sớm sương nhiều, sao bác mặc phong phanh vậy, nhỡ bị cảm thì sao. Già cả rồi mà ngã bệnh, tiền bán tào phớ sao đủ chạy chữa."

Nói đoạn, sư phụ đưa áo khoác của tôi cho ông lão. Nhìn chiếc áo mới, lão Trương giơ tay cản: "Thế này thì ngại quá."

Sư phụ nhét chiếc áo vào tay lão: "Bác chỉ đường cho cháu, cháu tặng bác cái áo, chẳng phải rất công bằng sao."

Lão Trương cũng là người có lòng tham, chỉ từ chối lấy lệ rồi nhận lấy áo, lại còn vội vàng khoác lên người, cười nói: "Vừa vặn lắm!"

Trong lòng tôi thấy thắc mắc, sao có thể vừa được chứ, mình đây cao tận 1m8, ông lão chẳng biết có nổi 1m7 không.

Sư phụ quay lại xe, không nói không rằng, vặn khóa khởi động, ông không đi đường vòng nữa mà lập tức đánh xe quay về. Hai tay sư phụ cầm vô lăng mà run lên bần bật, tôi cho rằng ông đang sợ hãi, nhưng ông lại bảo tại mình lạnh, rất lạnh.

Đêm đầu hè tuy nhiệt độ có hơi thấp, nhưng tuyệt đối sẽ không lạnh đến mức như vậy, tôi không có áo khoác, ngực phong phanh còn chả cảm thấy gì, huống hồ là sư phụ áo quần đầy đủ?

Sắc mặt sư phụ nhợt nhạt, trắng như vôi quét tường vậy. Nói ra cũng quái lạ, cô gái áo đỏ kia đã đột ngột biến mất, như chưa từng xuất hiện. Quay về thôn không bao lâu thì có tiếng gà gáy sáng, sư phụ thở phào nhẹ nhõm, còn tôi thì nằm liệt trên ghế phụ. Rốt cuộc thì trời cũng sáng!

Kéo cửa xư nhảy xuống, tôi không nhịn được mà hỏi sư phụ: "Sao sư phụ lại lấy áo con cho một ông lão xa lạ?"

Sư phụ thở dài: "Đây là chuyện thương thiên hại lý, đừng nhắc đến nữa. Chuyện đêm nay nhất định đừng kể cho ai, đặc biệt là việc ta cho Trương lão hán cái áo. Nếu mẹ cậu có hỏi thì bảo là làm mất rồi."

Tuy không hiểu tại sao sư phụ cấm tôi nói, nhưng tôi biết, nếu muốn tiếp tục đi theo ông ta làm nghề lái xe, thì phải nghe lời.

Về tới nhà, mẹ đã chờ tôi cả đêm, trông thấy tôi mới buông lỏng, oán trách nói: "Sao hôm nay về muộn thế?"

Rồi nhận ra tôi chỉ mặc mỗi chiếc áo ba lỗ, bà hỏi: "Áo mới đâu?"

Tôi đáp: "Bị sư phụ làm rơi mất rồi."

Mẹ cau mày, tôi nói vậy là chặn hết đường rồi, bà cũng không thể đến đôi co với sư phụ để hỏi ông có làm mất áo tôi thật không được.

"Cơm trong nồi ấy, mẹ hâm nóng rồi, mau ăn rồi đi ngủ."

Thấy mẹ không truy cứu chuyện cái áo nữa, tôi vui mừng gật đầu.

.......

"A Đồng! A Đồng!" Sáng hôm sau, nói chính xác hơn là ba tiếng sau, tôi đang mơ mơ màng màng ngủ thì bị đánh thức, Tiểu Hầu vừa gọi vừa kéo tay tôi: "Mau dậy đu, xảy ra chuyện lớn rồi!"

Tôi bực mình xoay người vào trong: "Đừng làm phiền, để tôi ngủ thêm chút nữa."

Tiểu Hầu sốt ruột: "Xảy ra chuyện thật mà, sư phụ dạy lái xe của anh bị tai nạn chết rồi!"

Ầm! Đầu tôi lập tức nổ tung, ngồi bật dậy túm lấy cổ áo tiểu Hầu: "Anh nói gì? Sư phụ tôi bị xe đâm chết?"

Tiểu Hầu gật đầu: "Ngay ngoài cổng thôn kìa, anh mau ra đó đi, cha mẹ anh đều đi hết rồi."

Tôi vẫn chưa hoàn hồn, sư phụ, sao sư phụ lại bị tai nạn chết? Không lý nào!

Nhà sư phụ ở cuối thôn, ngay trước từ đường, chính mắt mình trông thấy ông đánh xe vào nhà an toàn rồi, sao lại bị tai nạn ở cổng thôn?

Lúc tôi với tiểu Hầu ra đến nơi, người trong thôn đã vây đầy, đang xôn xao bàn tán. Chúng tôi rẽ đám người len vào trong, một cái xác bằm dưới lòng đường, máu tươi chảy đầm đìa đầy đất.

Mùi máu nồng nặc dưới ánh nắng mặt trời gay gắt, đây là dáng người sư phụ, không thể nghi ngờ. Cao khoảng 1m7, mặc một chiếc áo khoác rộng thùng thình màu lam đã bị máu nhuộm đỏ...

Là áo của tôi!!!

Rõ ràng đêm qua sư phụ đã cho lão Trương cái áo, sao giờ lại ở trên người ông?

Mẹ ôm chặt lấy tôi, luôn miệng nói: "Con trai, đừng nhìn, đừng nhìn..." nhưng đôi mắt tôi vẫn chết trân nhìn cái xác của sư phụ.

Sư phụ chết rất thảm, tròng mắt lồi sắp rơi ra, như đã nhìn thấy thứ gì đó vô cùng đáng sợ vậy. Nhị thúc đi qua vuốt mắt cho ông, nói: "A Kiên, an tâm đi thôi, người trong thôn sẽ giúp anh chăm sóc bà xã và con gái."

Sư phụ là người có tiếng nói trong thôn, ở những năm 90 ấy, sở hữu một chiếc minibus có thể sánh ngang với hiện giờ chúng ta lái BMW.

Con gái ông ấy đang học đại học trên tỉnh, sư phụ chết, trong nhà mất đi trụ cột, ai nấy thổn thức khôn nguôi, một gia đình khá giả, chớp mắt liền tụt dốc không phanh.

Chợt cứ có cảm giác sư phụ đang nhìn mình chằm chằm, tôi vô thức quay đầu, lập tức giật mình suýt thì hét lên, khóe mắt đã nhắm của ông đột nhiên mở lớn trừng trừng.

Thấy tôi hoảng sợ, cha tôi hỏi làm sao, tôi lắp bắp: "Sư phụ...sư phụ mở mắt."

"Làm gì có?" Cha nói.

"Con hoa mắt à?" Mẹ cũng nói.

Mọi người cũng đều nói là không có chuyện đó, tôi nhìn lại lần nữa, đúng là hai mắt sư phụ nhắm nghiền, nhưng có cảm giác ông muốn nhắc nhở tôi gì đó. Nhị thúc nói: "Chết kiểu này là chết không nhắm mắt, chỉ e A Kiên gặp phải chuyện gì đó không đơn thuần là tai nạn, hoặc còn có tâm nguyện chưa hoàn thành. A Kiên không có con trai, chỉ có a Đồng là đệ tử, a Đồng, con lo hậu sự cho sư phụ đi."

Cha tôi gật đầu: "Nên thế, nên thế!"

Nhị thúc phân phó người đi mua vải trắng về đắp lên cho sư phụ. Dù gì bấy giờ cũng là xã hội pháp chế, việc sư phụ bị xe đâm chết phải báo cảnh sát, cũng hy vọng cảnh sát tìm được hung thủ gây tai nạn, cho người nhà sư phụ một câu trả lời.

Chẳng bao lâu sau thì cảnh sát tới, qua điều tra sơ bộ, sư phụ chết vào lúc 3h đến 4h sáng.

Điều này sao có thể? Lúc đó tôi và ông còn ở cùng nhau, phải 4h mới về đến thôn, sư phụ còn sống sờ sờ mà?

Có một cảnh sát tới hỏi tôi: "Cậu là đệ tử của người chết? Hôm qua mấy giờ thì cậu về đến nhà?"

Đối mặt với câu hỏi của cảnh sát, tôi có hơi căng thẳng, mà nhất thời cũng chẳng biết trả lời thế nào. Không thể nói rằng lúc 3h mình với sư phụ ở cùng nhau được, hơn nữa cái chết của ông quá quỷ dị, sao lại ở cổng thôn, lại bị xe đâm chết? Càng quái đản hơn là chiếc áo khoác của tôi trên người ông ấy.

Còn chưa kịp mở miệng thì mẹ tôi đã tranh trước đáp: "Khoảng 2h sáng!"

Tôi nhìn mẹ khó hiểu, mẹ nói: "Con tôi còn ít tuổi, thấy cảnh này chắc đang sợ hãi."

Nhìn sắc mặt tôi tái nhợt, biểu hiện hoảng hốt, tay cảnh sát gật đầu: "Dẫn con chị về đi, có việc chúng tôi sẽ đến tìm sau."

Cái chết của sư phụ như một đám mây trong lòng làm tôi đứng ngồi không yên, đặc biệt là ánh mắt đó, không tài nào xóa bỏ được, hình như ông muốn nhắc nhở tôi gì đó, nhưng chẳng thể nói nên lời.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK