Mặt Lâm Đông biến sắc, tay phải nắm chặt, tội phạm đương nhiên là có tôi, nhưng đứa bé trong bụng cô ta thì vô tội. Do gồng quá sức, miệng vết thương trên tay lại rách toạc, máu ứa ra. Tôi vào buồng mở hộp y tế, lấy bông băng và cồn ra xử lý cho anh ta. Nhưng hình như máu chảy ra từ vết thương có màu hơi lạ, là màu đỏ pha với màu đen.
Máu từ miệng vết thương mới chảy ra phải màu đỏ tươi mới đúng chứ?
Tôi hỏi: "Có đau không?"
Lâm Đông lắc đầu: "Thoải mái lắm!"
Đúng là đồ biến thái. Nhưng câu nói tiếp theo của anh ta làm tôi cau chặt lông mày: "Lạ thật, tôi không hề cảm giác thấy đau, sao hoàn toàn không thấy đau nhỉ?"
Tôi thử ấn mạnh vào miệng vết thương, mặt Lâm Đông không hề biến sắc, cứ như đây là vết thương trên người ai khác vậy.
Tôi hỏi: "Ngoài anh ra có đồng đội nào cũng bị thương không?"
Lâm Đông trả lời: "Bị hết, tôi là nhẹ nhất, có hai huynh đệ bị nhấc bổng ném xuống đất, một người gãy xương sườn, một người gãy xương cẳng chân, đều nằm viện."
Tôi hỏi: "Theo anh nghĩ, một cô gái bình thường, lại đang mang thai mà có sức mạnh như vậy ư?"
Lâm Đông biến sắc: "Ý cậu là cô ấy bị ma nhập?"
Tôi lắc đầu: "Tuy ma nhập cũng sẽ có sức khỏe hơn người, nhưng vết thương trên tay anh không nên có thi độc mới đúng."
Lâm Đồng càng tái mét mặt: "Cái gì? Thi độc?"
Tuy không khẳng định trăm phần trăm, nhưng tôi cũng dám chắc đến bảy tám phần: "Máu của anh có lẫn màu đen, hơn nữa miệng vết thương tê liệt mất cảm giác, đây đều là biểu hiện của việc trúng thi độc."
Nghe vậy, Lâm Đông thử đưa tay ra ấn miệng vết thương, hoàn toàn không có cảm giác gì: "Tại sao lại thế này?"
Tôi hỏi: "Xác chết có cảm giác không?"
Sắc mặt Lâm Đông đã trắng bệch: "Cậu đừng làm tôi sợ."
"Tin hay không tùy anh."
Lâm Đông cuống quít níu chặt tay tôi: "Tin, tôi tin, nhất định cậu có biện pháp, đúng không?"
Tôi xoa hai ngón tay vào nhau: "Biện pháp này ư..."
Lâm Đông ủ rũ: "Lần này cần bao nhiêu?"
"2000!"
Lập tức anh ta trợn trừng mắt: "Ăn cướp à?"
"Không thì thôi, anh tự đi mà nghĩ cách." Tôi cũng không tính làm tiền anh ta, nhưng phòng mình không có giường, tôi không thể ngủ đất được.
Cuối cùng Lâm Đông vẫn phải ngoan ngoãn xì tiền ra, tôi cầm lấy đếm, vừa đúng hai ngàn, búng tay cái tách nói: "Đi, bữa tối nay tôi mời."
Lâm Đông chả bao giờ tự nấu cơm, trước giờ đều ăn quán hoặc ăn ở đơn vị, tôi thì càng không biết nấu, xưa nay cơm nước đều do một tay mẹ lo.
Ra đến cửa, trông thấy nhà bà lão đối diện, tôi nói: "À phải rồi, bà cụ bên đối diện nhờ tôi hỏi anh về vụ án của cháu gái bà ấy."
Lâm Đông thở dài: "Con bé mất tích nhiều năm rồi."
Chúng tôi xuống một cửa hàng bán đồ ăn nhanh, gọi liền 5 bát cơm gạo nếp, Lâm đông nói: "Nhiều như thế, cậu ăn hết được không?"
Tôi nói: "Không muốn ăn cũng phải ăn."
Lâm Đông nói: "Cẩn thận no vỡ bụng ra đấy."
Chờ chủ quán mang đồ lên, tôi đẩy hết về trướ mặt anh ta: "Gạo nếp có thể giải được thi độc, anh đã bị thi độc ngấm vào máu, đành phải ăn cơm nếp, tuy hiệu quả kém một chút, nhưng ăn nhiều thì cũng ổn."
Lâm Đông nhăn mặt: "Cậu không chơi tôi đấy chứ?"
Tôi nói: "Ăn nhanh đi, tối nay còn có việc phải làm đấy."
Chắc hẳn anh ta rất tin tưởng tôi, nên ăn liền một mạch hết năm bát cơm nếp để giải thi độc. Còn về phần hiệu quả ra sao, nói thật tôi cũng không biết, trong cuốn sách của ông già mù có ghi lại gạo nếp giải được thi độc, tác dụng khắc chế những thứ không sạch sẽ.
Nhưng thi độc đã ngấm vào máu Lâm Đông, ăn sống chắc chắn không được, bởi gạo nếp rất nóng, nhiều người ăn vào còn nổi mụn nhọt, phát ban, thôi thì nấu lên ăn vậy.
Lý thuyết là như thế, nhưng kết quả thì phải chờ thực tế. Lâm Đông căng bụng nằm xoài xuống ghế, mặt đau khổ nói: "No muốn chết, những đồng đội bị thương của tôi cũng phải ăn à?"
Tôi gật đầu.
Lâm Đông tin lời tôi là bởi cả hai đã cùng trải qua một số chuyện, nhưng những đồng nghiệp của anh ta thì e là không. Đây chính là một việc khá phiền phức.
Càng phiền phức hơn là thi độc sẽ lan dần, một khi lan đến tim thì có thần tiên cũng không cứu được. Lâm Đông nói: "Cô gái mà hôm nay tôi bắn, trước đó đã chết thật rồi ư?"
Tôi gật đầu.
Ngoài chuyện cô ta là một cái xác thì tôi không nghĩ ra lý do tại sao cô ta lại tạo ra vết thương có chứa thi độc được.
Lâm Đông khó tin: "Cái này...sao có thể?"
Trong cuốn sách ông già mù cho tôi có ghi, tử thi có rất nhiều loại, sau khi chết nếu cơ thể cứng đờ thì gọi là cương thi, cơ thể mềm thì gọi là hành thi. Ở vùng Tương Tây có một thuật gọi là cản thi, họ sống bằng nghề này, rất am hiểu về không chế xác chết, lưu giữ nhiều bí mật bất truyền.
Tôi nói: "Muốn làm xác chết cử động cũng không phải quá khó."
Tiếp đó dùng đũa ấn nhẹ vào đầu gối Lâm Đông, chân anh ta giật bắn.
"Đây là nguyên lý điều khiển xác chết, nhưbg sở học về cái này rất sâu, ai không được dạy thì không thể làm được."
Lâm Đông suy tư gì đó, hỏi: "Cậu biết làm không?"
Tôi lắc đầu, trong cuốn sác chỉ có ghi chép về những câu chuyện trừ tà bắt ma, những chữ vàng thì là thuật pháp âm dương và bùa chú, không hề đề cập đến cách điều khiển xác chết.
Khoảng 10h tối, tôi với Lâm Đông lái xe đến cổng nhà giữ xác của cục, nhưng trốn trong xe không xuống. Lâm Đông nói nhỏ: "Cậu nói, cái xác kia sẽ tự biết đi ra?"
Cái này tôi cũng không nắm chắc, nhưng nếu cái xác do âm dương sư điều khiển, rất có khả năng hắn sẽ thu hồi về. Tuy vậy cũng có khả năng, âm dương sư kia sẽ bỏ nó luôn.
Tôi giở cuốn sách ra đọc, Lâm Đông nói: "Tối thế này mà cậu vẫn đọc được à?"
Tôi đáp: "Càng tối đọc càng rõ."
Thông linh thuật chính là như vậy, nó tương phản với bình thường, hoàn cảnh xung quanh càng tối thì những dòng chữ vàng lại càng rõ. Lâm Đông lẩm bẩm: "Đúng là quái nhân."
Hiện giờ trong tôi có một khát vọng rất lớn về âm dương thuật, bởi có một dự cảm, càng hiểu biết nhiều về nó, thì chân tướng vụ án Danh Hoa Lưu sẽ càng sáng tỏ. Đồng thời có thể lăn lộn trong giới âm dương để truy tìm Nhất Diệp.
Lại một tiếng đồng hồ nữa trôi qua, phía phòng giữ xác vẫn chưa có động tĩnh gì. Lâm Đông hơi mất kiên nhẫn, nếu là ngồi mai phục tội phạm thì không sao, chứ ngồi chờ xác chết thế này hơi nhàm chán.
Còn tôi lại đang chìm đắm trong những chữ vàng.
Thêm một tiếng nữa.
Lâm Đông sốt ruột hỏi: "Còn phải chờ đến bao giờ?"
Đột nhiên phía phòng giữ xác vang lên tiếng rơi, cùng với tiếng cửa kính vỡ. Hai chúng tôi chấn động, căng thẳng dần lên, thẳng lưng nhìn về phía căn phòng.
Cánh cửa đang lay động, có người ở bên trong dùng tay kéo. Rầm rầm rầm rầm...lực kéo ngày càng mạnh, cửa bắt đầu rung lên bần bật, đây là cửa sắt chứ không phải cửa gỗ, vậy mà phần giữa bị kéo lõm cả vào.
Sức lực này lớn đến mức nào!
Lông tơ toàn thân dựng ngược, Lâm Đông còn kinh hãi hơn tôi, ra sức nuốt nước bọt, khóe miệng run lên.
Rầm!
Cánh cửa sắt bị giật phăng, dưới ánh đèn tối mờ mờ, chúng tôi nhìn thấy một cái bóng trên vách tường, cái bóng từ từ đi ra.
Trong khoảnh khắc đó, máu toàn thân tôi như đông đặc, lồng ngực cứng lại đến hít thở khó khăn. Cố gắng tự nhủ bản thân bình tĩnh, nếu trường hợp này còn không đối phó được thì về sau làm sao có thể giải cứu cha mẹ và thôn dân?
Lâm Đông sợ hãi bóp chặt cánh tay tôi, tôi đau không nhìn được kêu lên. Đây hoàn toàn là hành động vô ý thức, cho dù anh ta đã trải qua nhiều trận chiến với tội phạm, nhưng nhìn thấy cảnh tượng quỷ dị trước mắt cũng sợ chết khiếp.
Một cô gái mặc váy trắng, đầu tóc bù xù đi ra, cô ta đi chân trần, đạp lên đống mảnh kính vỡ, như không hề có cảm giác đau, cứ thế đi về phía bóng đêm.
Lâm Đông run rẩy nói: "Là...là...là cái xác cô gái thật."
Đây cũng là lần đầu nhìn thấy cảnh này, tôi sợ đến ngây người.
"Cậu đi thu phụ nó đi." Lâm Đông nói.
Đùa à? Thu phục kiểu gì? Năm sáu cảnh sát có huấn luyện còn không thu phục được, tôi đây chả bõ dính răng.
"Đi theo, xem kẻ nào đang giở trò quỷ." Tôi nói.
Ánh mắt Lâm Đông sáng lên: "Đúng!"
Chúng tôi xuống xe, lấy hết can đảm, cẩn thận đi theo cái xác. Đi hơn 10p, cái xác rẽ vào một ngõ nhỏ. Con ngõ không có đèn đường, tối om, càng vào sâu càng chẳng nhìn thấy gì, cái xác cứ thế từ từ mà đi.
Hai chúng tôi dừng lại không dám đi vào theo.
Sợ ư?
Có cái gì mà phải sợ, cùng lắm là chết, lão tử đây đã chết một lần rồi. Tôi hít một hơi thật sâu rồi theo vào.
Thấy tôi đi, Lâm Đông do dự một chút, cuối cũng cũng đi theo.
Con ngõ không dài, chỉ đi mấy phút là hết, trước mắt là một vùng cỏ cây, hóa ra đã tới chân núi. Lâm Đông nói nhỏ: "Là Tây Sơn."
Thị trấn Tây Xuyên không có nhiều núi, ngọn Tây Sơn là cao nhất, bởi vị trí địa lý như vậy cho nên việc xây dựng nhà cửa rất ít, mà cách đây không xa có nhà tang lễ, buổi tối chẳng ai dám bén mảng.
Cái xác đi vào một khu rừng đen nghịt, từng tán cây đại thụ như giương nanh múa vuốt giữa bóng đêm, lá cây bị gió thổi cọ xát vào nhau nghe tựa quỷ góc gào, đừng nói là đi vào, đứng ngoài nhìn thôi cũng đủ làm người ta sợ hãi.
Lâm Đông chùn bước: "Hay là ta quay về đi, ngày mai lại đến điều tra."
Tôi nhắm mắt, vẽ vài đường trước mặt, hình ảnh xẹt qua, một cái xác phụ nữ treo cổ trên cây, đôi chân trần thõng xuống làm tôi giật mình, suýt ngã bệt ra đất.
Mẹ ơi! Mặt đất ngay dưới chân cô ta có một đôi giày nhỏ. Đôi giày màu đỏ rực, đính một đóa mẫu đơn lớn, cả chiếc giày chỉ cỡ bàn tay, chính là giày ba tấc!
Trái tim tôi không tự chủ mà nhảy lên mãnh liệt, cảm xúc như sóng biển dâng trào, gần như mất khống chế, là kích động, là bàng hoàng, hay là sợ hãi...
Là cô ấy ư?