Mục lục
Linh Quan Dạ Hành
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bị người ta chặn lại ngoài cửa thì đúng là rất khó xem, nhưng đã xác định thân phận Diệp Văn Cường, ông ta đúng là con cháu Diệp gia, một trong cửu đại gia tộc âm dương, cũng là một âm dương sư.

Lâm Đông nói: "Làm âm dương sư kiếm được nhiều tiền thế à? Diệp gia phô trương ghê như vậy?"

Ông già mù nói: "Cậu nhìn tôi có tiền không?"

Hai chúng tôi nhìn sang ông ta, một bộ quần áo màu xanh đã sờn bạc, dưới chân đi giày vải, lôi thôi lếch thếch, nếu tay cầm cái bát ra đứng vệ đường, chắc chắn sẽ có người cho ông ta tiền lẻ. Ông già mù nói: "Giết người phóng hỏa kim đai lưng, tu kiều bổ lộ vô thi hài."

Những lời này của ông ta rõ ràng ám chỉ Diệp gia không phải người tốt.

Chúng tôi tìm tạm một khách sạn nghỉ ngơi, thuê một phòng ba người. Trên thành phố giá cả đắt đỏ, tận 120 tệ một đêm, cũng may Lâm Đông đứng ra trả tiền. Cũng hết cách, trong ba người, tôi thì vô nghề nghiệp, ông già mù làm việc ở nhà tang lễ, chỉ có Lâm Đông có tiền.

Vốn dĩ mục đích chuyến đi lần này là để điều tra về Diệp Tiểu Tình, lại vô tình phát hiện Diệp Văn Cường là hậu duệ của Diệp gia, một trong cửu đại gia tộc âm dương, thế thì Diệp Tiểu Tình kia đúng là người Diệp gia rồi.

Việc này càng dấy lên sự hoài nghi, trong lòng tôi có một dự cảm chẳng lành, có cảm giác mình đã ở rất gần chân tướng, nhưng chỉ e chân tướng đó sẽ không thể chấp nhận nổi.

Ông già mù nói: "Cậu đang sợ Diệp gia đúng không?"

Tôi không phủ nhận.

Ông ta nói tiếp: "Cậu sợ sẽ xác minh được Diệp Tiểu Tình chính là ma nữ trong giày ba tấc, xác minh được cô ta đứng sau hạ độc thủ, nhưng bản thân chỉ là một tên nhà quê, không chống lại Diệp gia hùng mạnh để báo thù được, đúng không?"

Cơ mặt tôi căng lên, ông ta nói tiếp: "Việc này chẳng có gì đáng xấu hổ cả, mấy ai không sợ Diệp gia chứ."

Sợ? Lão tử đây chỉ có một cái mạng, sao phải sợ.

6h tối, chúng tôi bắt xe đến khách sạn Thanh Viên, được lễ tân cho biết, tiệc của Diệp gia tổ chức trong hoa viên lộ thiên. Nhưng vừa muốn bước vào thì liền bị người nhà Diệp gia cản lại, muốn dự tiệc phải có thiếp mời.

Tôi nói: "Cho tôi vào, tôi tìm Diệp Văn Cường nói mấy câu rồi ra ngay lập tức."

Hắn hừ lạnh: "Tiểu tử, có biết đây là đâu không là Diệp gia đấy! Tôi khuyên cậu nên đi ngay đi, nếu không có làm ma cũng hối hận!"

Lúc hắn nói đến từ ma, tự nhiên hơi dừng lại, trong lòng tôi không khỏi run lên. Nếu người khác không biết Diệp gia là gì, sẽ cho rằng hắn đang hù dọa, nhưng tôi thì biết rõ, bất kỳ người nào trong Diệp gia cũng có thể làm như hắn nói.

Tôi năn nỉ: "Cho tôi vào đi, tôi có việc quan trọng thật mà!"

Các đoàn khách đang lần lượt trình thiếp mời để vào trong, thấy tôi bị chặn ngoài cửa thì đều nhìn với ánh mắt khác thường.

Hắn nghiêm mặt nói: "Tiểu tử, dám ở đây gây chuyện, đừng trách ta không khách khí!"

Ông già mù và Lâm Đông vội kéo tôi lại phía sau, ông già mù nói: "Không được vào thì thôi, chúng ta nghĩ cách khác, có nhiều cơ hội để gặp Diệp Văn Cường."

Lâm Đông nói: "Đúng vậy, vạn nhất chọc giận Diệp gia, không phải chuyện đùa đâu."

Tôi biết hai người họ đều sợ Diệp gia, tôi cũng sợ, nhưng nếu tôi bỏ qua thì ai là người tìm ra chân tướng việc cha mẹ cùng 300 người mất tích, rồi sư phụ biến thành cô hồn dã quỷ lái xe ma, còn có Xuyến Xuyến bị hại thành lệ quỷ nữa?

Có lẽ kết cục của cha mẹ và những người trong thôn còn thảm hơn sư phụ và Xuyến Xuyến. Sống có cách sống, chết có an táng, nhất định tôi phải đòi công bằng về cho mọi người.

Tôi cả giận nói: "Không được! Hôm nay nhất định tôi phải vào hỏi cho rõ."

Nhân lúc mấy tên đệ tử đang mải tiếp đón khách khứa, tôi đột nhiên tăng tốc, lao vọt vào trong. Chỉ nghe thấy tiếng hét: "Đứng lại!" Mấy tên đệ tử cuống cuồng đuổi theo.

Lâm Đông thấy vậy thì do dự một chút rồi cũng theo vào, chỉ ông già mù vẫn đứng bên ngoài.

Tôi lao vào hội trường, cũng chẳng biết Diệp Văn Cường đang ở đâu, phía sau thì có cả đám đệ tử đang đuổi, làm gì có thời gian tìm kiếm, chỉ có thể hét to lên: "Diệp Văn Cường, Diệp Văn Cường..."

Vừa hét vừa chạy.

Tất cả ánh mắt của mọi người trong hội trường đều hướng về tôi, ồ lên xôn xao. Có một bục sân khấu chính giữa, tôi nhảy vọt lên, la lớn: "Diệp Văn Cường!"

Đột nhiên toàn bộ xung quanh an tĩnh một cách quái đản, đám đệ tử đuổi theo cũng dừng bước. Nhưng ánh mắt họ không còn đặt vào tôi nữa, mà dồn về một ông già đang ngồi trước sân khấu, ông ta mặc bộ quần áo trắng, chống gậy đầu rồng. Tất cả im lặng là tại vì ông ta giơ tay ngăn cản, tôi cũng bất chấp, gào to: "Diệp Văn Cường, Diệp Văn Cường có ở đây không?"

Ông lão hỏi: "Tiểu tử, cậu tìm Diệp Văn Cường có chuyện gì?"

Tôi cảm giác được không khí có vẻ sai sai, ai nấy đều nín lặng, thở cũng không dám thở mạnh, cái cảm giác này thật áp lực. Ông lão này là ai, chắc không đơn giản.

Tôi đáp: "Cháu có việc phải hỏi ông ấy, rất quan trọng, hôm nay nhất định cháu phải gặp ông ấy!"

Ông lão tay xoa xoa đầu rồng trên cây gậy, ánh mắt lộ ra một tia đau buồn, hỏi: "Cậu muốn hỏi gì nó?"

Tôi hỏi ngược lại: "Ông là ai?"

Một người bên cạnh phẫn nộ quát: "Láo toét!"

Tôi quay lại nhìn, lòng liền căng thẳng, hắn là Diệp nhị gia. Ông lão ngăn lại: "Lão nhị!" Diệp nhị gia liền không dám lên tiếng, cúi đầu lui trở về.

Ông lão nói: "Ta là Nhất Diệp, Diệp Văn Cường là con trai của ta. Cậu tìm nó có việc gì?"

Tôi giật mình, hai mắt trợn tròn: "Cái gì? Ông là Nhất Diệp?"

Ông lão nói: "Cam đoan là thật, tất cả khách quý ở đây đều có thể làm chứng cho ta."

Nhất Diêph là đệ nhất danh xưng của Diệp gia, cũng chính là gia chủ, đầu tôi ong lên, sao có thể? Nếu ông lão là Nhất Diệp, thế tên tìm mộ cho sư phụ tôi là ai? Hắn giả mạo à, tất cả chuyện này là như thế nào?

Ông lão hỏi: "Sao thế, sợ rồi à. Vừa rồi cậu dũng cảm lắm mà?"

Tôi lấy lại tinh thần, đáp: "Diệp Văn Cường thúc thúc là con trai ngài? Cháu có việc muốn tìm thúc ấy thật, phiền ông gọi thúc ấy ra, cháu..."

Diệp nhị gia gầm lên giận dữ: "Câm miệng!"

Tôi sợ đến á khẩu, nhưng chợt nhận ra mình nhát quá, đằng nào đã đánh cược cả tính mạng này, sao phải sợ, liền nói: "Tôi thật sự có việc muốn tìm thúc ấy, phiền mọi người gọi thúc ấy ra..."

Diệp nhị gia toát ra sát ý: "Ta thấy ngươi chán sống rồi!"

Nhất Diệp quát: "Lão nhị!"

Diệp nhị gia cố nén cơn giận, ánh mắt hung tợn lườm tôi chằm chằm.

Nhất Diệp nói: "Anh bạn trẻ, ta không biết cậu tìm Văn Cường có chuyện gì, nhưng ta không có cách nào gọi nó ra giúp cậu cả. Nó mất tích 20 năm nay rồi!

"Cái gì? Thúc ấy mất tích?" Tôi kêu lên.

Nhất Diệp nói: "Giờ cậu vừa lòng rồi chứ, mời cậu xuống cho, chúng ta còn phải tiến hành bán đấu giá."

Chẳng trách lúc nhắc đến tên Diệp Văn Cường, trong mắt ông lão lại hiện ra vẻ đau buồn như vậy, hóa ra Diệp thúc đã mất tích, hơn nữa còn mất tích 20 năm.

Tại sao lại như vậy?

Vừa mới khựng lại thì đám đệ tử mặc đồ đen liền xông lên đè tôi xuống, khách khứa xung quanh đều tỏ vẻ tán đồng. Tôi đã làm mất mặt Diệp gia trước công chúng, hơn nữa vừa rồi trong lời nói còn thiếu tôn trọng Nhất Diệp, với tác phong hành động của Diệp gia, tuyệt đối sẽ không tha cho tôi.

Chợt nhớ ra, mình đến đây tìm Diệp Văn Cường là vì chuyện của Diệp Tiểu Tình, ông ấy mất tích thì có thể hỏi những người khác, bèn định mở miệng nhưng một tên đệ tử đã bấm ngón tay vào trán, cảm giác hơi đau, chắc đã rách da, rồi toàn thân mơ hồ. Hắn lại lấy ra một lá bùa, dính lấy máu của tôi. Tôi bị ném ra ngoài.

"Danh Đồng!" Ông già mù và Lâm Đông ở ngoài cửa, cũng may họ không việc gì. Mặt mũi Lâm Đông bầm dập, chắc là bị đánh, còn ông già mù vẫn bình an vô sự.

Lâm Đông hỏi: "Cậu không sao chứ?"

Tôi đáp: "Tôi thấy hơi lạnh."

Ông già mù nói: "Không lý nào Diệp gia lại buông tha dễ dàng như vậy. Họ có thi triển âm dương thuật gì với cậu không?"

"Họ dùng bùa dính mấy giọt máu tươi của tôi."

Nghe xong, ông già mù biến sắc: "Diệp gia chưa bao giờ tha cho ai đắc tội họ, máu bị lấy đi, họ có không dưới mấy chục cách để tra tấn cậu."

Lâm Đông hỏi: "Có cách nào cứu cậu ấy không?"

Ông già mù lắc đầu: "Đạo hạnh của tôi không đủ, bất cứ một người nào trong Diệp gia cũng mạnh gấp mấy lần tôi, căn bản là hết cách."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK