Đến cửa nhà ông già mù thì tiểu quỷ biến mất, rất có khả năng nó trốn vào trong, tiểu quỷ cũng giống trẻ con vậy, khi sợ hãi sẽ trốn vào nhà. Lẽ nào nó là do ông già mù nuôi?
Nó xuất hiện ở nghĩa trang, là đang giám sát chúng tôi?
Liên tưởng đến chuyện Khổng Minh đăng, ông già mù không thể không biết việc kết hợp giữa nến đỏ và lục lạc sẽ thành chiêu hồn linh, nhất thời ông ta quên hay là cố ý không nhắc nhở tôi?
Liệu ông ta có lừa tôi giống như quỷ thiếp nói?
Tôi vọt tới đẩy tung cánh cửa gỗ. Rầm! Cửa gỗ đập mạnh vào tường phía trong. Theo ánh trăng mờ mờ, tôi thấy rõ ông già mù ở trên giường đang từ từ ngồi dậy, kinh ngạc hô: "Ai?"
Ông ta đã quay về nhà? Chẳng phải ông ra đang ở trên tầng thượng đợi chúng tôi, sao đã về rồi? Cố tỏ ra đây là lần đầu tiên tới, tôi làm bộ nhạc nhiên: "Tiên sinh, sao ông lại ở đây?"
Nhận ra giọng tôi, ông già mù nói: "Danh Đồng à? Đây là nơi ở của tôi, sao cậu tìm được đến đây?"
Tôi đáp: "Chúng tôi đuổi theo một con tiểu quỷ."
"Tiểu quỷ gì? Chẳng phải hai cậu đang đi tìm Khổng Minh đăng ư?"
Tôi dùng thông linh thuật quét một vòng quanh nhà ông già mù, không thấy tiểu quỷ đâu, sự chú ý lập tức tập trung vào chiếc tủ dán đầy hoàng phù, mỗi lần vào đây, cánh tủ đều rung lên ầm ầm, mà hôm nay lại yên tĩnh không hề có chút âm thanh nào.
Chẳng lẽ tiểu quỷ đã trốn vào đó?
Tôi kể lại chuyện chiếc đèn rơi ở nghĩa trang, sau đó phát hiện tiểu quỷ rồi đuổi theo về đến đây cho ông già mù nghe. Nghe xong ông ta nói: "Trước cửa nhà tôi có tảng đá trấn trạch, tiểu quỷ nào dám vào."
Đúng là góc ngoài cửa nhà ông ta có một tảng đá, đã bị cỏ dại che khuất hơn nửa. Nhưng nó cũng không làm mất tác dụng trừ tà, cô hồn dã quỷ gặp phải đều sẽ lách qua đường vòng. Những thứ đó không dám đi ngang là xuất phát từ bản năng sợ nguy hiểm, nhưng nếu nó biết là không có nguy hiểm gì, ví dụ được ông già mù nuôi thì...
Nơi đây là nhà nó, nó còn sợ về nhà sao?
Tôi càng cảm thấy tiểu quỷ đang trốn trong tủ quần áo, một sự kích động trào dâng thôi thúc tôi bước tới kéo cánh cửa tủ. Nhưng sự yên tĩnh của nó rất kỳ quái, khiến tôi từ bỏ ý nghĩ. Không nên rút dây động rừng thì hơn.
Ông già mù không biết tôi từng đến nhà ông ta, càng không biết tôi có hiềm nghi với chiếc tủ, chờ ngày mai ông ta đi làm, tôi sẽ đến mở nó ra, gỡ bỏ bí ẩn!
Tôi nói: "Chắc là để nó thoát rồi, thật đáng tiếc, chỉ thiếu chút nữa là bắt được. Tôi nghi tiểu quỷ này có liên quan đến mấy vụ án thai phụ."
Ông già mù hỏi: "Đã tìm được nữ thi cần tìm chưa?"
Lâm Đông không hiểu rõ tình hình lắm, chỉ là đi theo tôi để đuổi tiểu quỷ, nhưng anh ấy nào nhìn thấy được nó. Đến đây lại gặp ông già mù, ngây ra khó hiểu, mãi mới có vấn đề mà mình trả lời được, bèn nói: "Tìm được rồi."
"Vậy thì tốt." Ông già mù nói.
Ông ta không hề nhắc đến việc chiêu hồn linh, là nhất thời không nhớ tới thật hay đang giả ngu? Tôi nói: "Vừa nãy chúng tôi ở nghĩa trang, suýt nữa thì đã xong đời, xung quanh toàn là ma quỷ."
Ông già mù cả kinh: "Toàn là ma quỷ?"
Rồi như chợt nhớ ra gì đó, nói: "Là chiêu hồn linh, chẳng trách tôi cứ có cảm giác không đúng chỗ nào đấy. Nến đỏ kết hợp với lục lạc chính là chiêu hồn linh, ai da lớn tuổi rồi, đầu óc đúng là vứt đi."
Nhìn bộ dạng ông ta thì không giống đang giả bộ chút nào. Dù sao thì ông ta cũng đã già, có một só việc không nhớ ra cũng rất bình thường. Ông già mù nói: "Không Minh đăng bay một chặng đường dài, thu hút không chỉ một hai hồn ma, hai cậu thoát hiểm bằng cách nào?"
Tôi nói: "Tôi thả chiếc đèn lên trời lần nữa."
Ông già mù bừng tỉnh đại ngộ: "Hóa ra là như thế."
Lâm Đông nói với giọng tra khảo: "Sao ông lại một mình về nhà trước?"
Ông già mù đáp: "Tôi chờ hai cậu trên sân thượng những 3 tiếng đồng hồ mà không thấy quay lại, đành về nhà."
Giờ tôi mới để ý, đã là 4h sáng, bèn nói: "Hóa ra muộn thế rồi à, thôi chúng tôi cũng phải về đây."
Ra khỏi nhà ông già mù, tôi bảo Lâm Đông đi về trước, mình ở lại rình xem. Tuy nói ông ta không biết tôi có nghi ngờ với chiếc tủ, nhưng vạn nhất vì an toàn, ông mang nó đi chỗ khác thì manh mối sẽ đứt đoạn.
Chờ cả buổi mà trong nhà không có động tĩnh gì, tiểu quỷ kua cũng không thấy ló ra, trời đã sáng, phố xá bắt đầu ồn ào, đại khái đã 8h rồi. Ông già mù ra khỏi nhà, mua chút đồ ăn sáng rồi đi làm.
Tôi lại vòng ra gío lộ, dùng âm dương thuật cắm hình nhân giấy để canh gác, sau đó quay lại, lẻn vào nhà.
Đẩy cửa đi vào, đầu tiên là để ý đến chiếc tủ quần áo góc tường, nó vẫn còn đó. Tôi không khỏi thở phào một hơi, nhưng ngay lập tức, trái tim đập mạnh dồn dập, cảm giác mãnh liệt này xuất phát tự đáy lòng. Chỉ cần mở cánh cửa tủ ra, có lẽ tất cả bí ẩn đều được giải đáp.
Rầm! Đột nhiên chiếc tủ phát ra tiếng chấn động. Tuy đã có chuẩn bị từ trước, nhưng tôi vẫn bị giật mình.
Rầm rầm!
Cửa tủ lại chấn động.
Rầm rầm rầm rầm!
Nó bắt đầu chấn động mạnh hơn, rất thô bạo, những chiếc hoàng phù dán một nửa tung bay. Ngoài ra, tôi cũng để ý đến một vấn đề mà hai lần trước không phát hiện, đó là hòn đá trên nóc tủ có viết chữ Tê, đang tản mát ra một ánh sáng đỏ nhàn nhạt, chợt lóe chợt tắt.
Rốt cuộc trong tủ là thứ gì?
Tôi duỗi hai tay ra, cầm vào tay nắm tủ, tay nắm tủ lạnh như băng, chạm vào là một sự căng thẳng nổi lên, tự nhiên cảm thấy sợ hãi. Mở cánh cửa tủ này, liệu mình có phải hối hận hay không? Mình có thể gặp rắc rối gì không?
Nhưng sự tò mò và khát vọng giải cứu cha mẹ cùng thôn dân đã chiếm phần thắng, tôi dùng lực kéo hai tay về.
Hai mắt lập tức mở to hết cỡ, không thể tin vào những gì mình thấy, trong chiếc tủ quần áo tối đen, chẳng có bất cứ một thứ gì cả!
Trống rỗng!
Sao có thể như vậy?
Cửa tủ mở ra, tiếng đập rầm rầm đã không còn, chẳng lẽ nó là thứ gì đó mà mình không thể nhìn thấy, đã được thả ra? Để minh chứng điều này, tôi đóng cánh cửa tủ lại.
Rầm!
Rầm rầm!
Cánh cửa tủ lại bị đập mạnh, cứ như sắp vỡ tung đến nơi. Tôi lại kéo mạnh cửa ra, âm thanh lập tức biến mất, nhưng bên trong vẫn trống rỗng, tôi không thể tin nổi, đưa tay sờ sờ khắp lòng tủ, rõ ràng là chẳng có gì thật.
Lại đóng cửa tủ lần thứ hai, nó bắt đầu chấn động tiếp. Cứ như vậy, mở ra thì biến mất, đóng lại thì tiếng động xuất hiện, tôi ngây ra, rốt cuộc là thế nào, tủ quần áo này là thứ quái quỷ gì?
Chắc chắn là có vấn đề, nếu không, việc gì phải trấn hòn đá có chữ Tê ở trên, bên ngoài còn dán cả đống bùa chú?
Quay sang kiểm tra những nơi còn lại trong nhà, đều không có gì bất thường. Chỉ có chiếc tủ quần áo này thôi.
Bất đắc dĩ tôi đành phải rời khỏi căn nhà gỗ. Không đúng ở chỗ nào nhỉ? Tôi dám khẳng định trăm phần trăm chiếc tủ có vấn đề, đến lão còng còn ngăn không cho mình mở ra, nhưng tại sao mở ra thì nó lại trống không?
Rốt cuộc thì ông già mù có vấn đề hay không? Ông ta giúp mình thật tình hay trước giờ chỉ là lừa gạt?
Vất vả suốt một đêm, tôi cũng đã thấm mệt, bắt xe bus quay về nhà, định sẽ ngủ một giấc để bù lại. Hàng hiên khu nhà vẫn âm u, biến áp của dãy đèn huỳnh quang bị hỏng, bóng đèn chớp nháy liên tục, cũng chẳng có ai đến sửa.
Cửa nhà mở, phản ứng đầu tiên của tôi là có trộm! Nhưng bước vào lại thấy Lâm Đông đứng ngay ở cửa, chỉ về phía góc tường tối tăm. Tôi tập trung nhìn, nơi đó có một cô gái xinh đẹp, nhút nhát sợ sệt, nhìn tôi bằng ánh mắt tràn ngập sự chờ đợi.
Chân Mộ Tuyết!
Trời ạ, mình quên tính đến chuyện này, cô ta tới đây có lẽ để báo ân. Lâm Đông nói: "Cậu về đúng lức, tôi bảo cô ấy đi cô ấy không chịu, mời cô ấy vào ngồi thì lại không vào được, cậu nghĩ cách gì đi."
Trong nhà thờ lão thái gia, một hồn ma tầm thường như Chân Mộ Tuyết đúng là không thể bước vào, tôi nói: "Anh vào lấy cho tôi cái chai không."
Tôi từng chứng kiến Diệp Tiểu Tình và ông già mù dùng chai để thu quỷ hồn, tuy không biết cách làm, nhưng để tự cô ta chui vào chắc không thành vấn đề. Hơn nữa Chân Mộ Tuyết đến rất đúng lúc, chúng tôi đang muốn hỏi xem ai sát hại cô ấy.