Tôi là Diệp Đao, nghề nghiệp là nâng quan nhân. Nói tới nghề này, hầu hết mọi người đều thấy xa lạ, nhưng nó đã tồn tại từ rất lâu rồi.
Trong mấy năm qua, tôi đã đi khắp trời nam biển bắc, gặp qua những loại quan tài không tưởng tượng được.
Hôm nay, tôi sẽ kể cho mọi người nghe về câu chuyện của mình.
Nói mới nhớ, việc tôi bước chân vào cái nghề này, hoàn toàn là một tai nạn ngoài ý muốn.
Nhà tôi nằm ở ngã ba giao nhau giữa Vân Nam, Quý Châu và Tứ Xuyên, một ngôi làng hẻo lánh trên núi không có tên gọi chính thức. Theo tiếng địa phương thì gọi là Lưỡng Sơn Khê, có nghĩa là khe hẹp giữa hai ngọn núi.
Tôi nhớ năm đó vừa tròn 18 tuổi, ra bên ngoài làm công mới về, trong thôn bỗng có một nhà ba người họ Hồ chết bất đắc kỳ tử. Trưởng thôn phải mời một người nâng quan tài bên ngoài vào.
Việc trong thôn có người chết là bình thường, họ thường được cho vào quan tài khiêng đi chôt cất bởi trai tráng trong làng. Lý do lần này phải mời một nâng quan nhân bên ngoài tới, là vì ba người kia chết rất bất thường.
Theo lời cha mẹ kể lại, người chồng làm ăn ở thành phố lớn rất phát đạt, chướng mắt người vợ quê mùa nên quay về đòi ly hôn. Người vợ tức giận không kìm chế được đã dùng dao chém chết hắn, sau đó thắt cổ tự tử. Điều đáng nói là khi chết, cô ta đang mang bầu tháng thứ 7.
Một nhà ba người, chỉ một đêm mà chết hết, càng quỷ dị hơn là gà chó nuôi trong vườn cũng chết không rõ lý do. Lúc tôi về thì sự việc đã xảy ra rồi nên không được tận mắt chứng kiến, chỉ nghe người trong thôn kể lại là lúc đó nhiều người rất sợ hãi.
Tuy sự việc kỳ lạ, nhưng dù sao cũng là người trong thôn, nên thôn trưởng liền đứng ra làm chủ, thu xếp tang sự. Phụ trách khiêng quan tài vẫn là tám người trai tráng trong thôn, nhưng quái đản là tám thanh niên lực lưỡng lại chẳng thể khiêng nổi quan tài lên, cứ như là bị mọc rễ xuống đất.
Trước tình hình đó, ý thức được sự việc không đơn giản, trưởng thôn liền cùng vài bô lão đi mời vị sư phụ này tới. Theo lời trưởng thôn thì vị sư phụ này là người rất có tiếng tăm, ông đã phải nhờ rất nhiều người mới mời tới được. Để tỏ lòng kính trọng, trưởng thôn huy động những hậu sinh trong thôn đi nghênh đón, mà tôi là một trong số đó.
Vị sư phụ này dáng người không cao lắm, cỡ 1m70, trên người khoác một cái túi đen, ăn mặc giản di, đây là lần đầu tiên tôi gặp Tiền sư phụ.
Vừa tới thôn, Tiền sư phụ không nói gì, chỉ yêu cầu trưởng thôn dẫn đi xem quan tài. Bởi vì một quan tài hai xác chết, nên quan tài của nhà họ Hồ lớn hơn bình thường rất nhiều. Tiền sư phụ tới, đi vòng quanh quan tài một vòng, sau đó xoay qua trưởng thôn, gật gật đầu. Trong lòng tôi có chút kỳ quái, giờ mọi người đã tới đông đủ, sao còn chưa nâng quan tài lên?
Sau này tôi mới được biết, nâng quan nhân có quy tắc của nâng quan nhân, quan tài có khiêng được đi hay không hoàn toàn dựa vào một câu nói của sư phụ, nếu không khiêng được, sư phụ lập tức xoay người rời đi, chi phí sẽ lấy 30%.
Với tôi lúc đó mà nói, chẳng biết tí gì về cái nghề nâng quan tài này cả. Theo tôi nghĩ thì khiêng quan tài cần phải bảy tám người, nếu không làm sao mà nâng được? Cho nên khi tôi thấy Tiền sư phụ tới đây một mình, liền nghĩ khả năng ông ấy chỉ đứng chỉ huy.
Điều làm tôi không ngờ tới, đó là đêm hôm ấy trưởng thôn liền bắt đầu thu xếp đưa tang, hơn nữa còn cố ý đến nhà gọi tôi.
Ban đầu cha mẹ tôi còn lo lắng, không biết trưởng thôn cho gọi tôi tới làm gì. Ông ấy nói với hai người rằng, Tiền sư phụ cần vài người tới cầm đèn, nên không phải lo.
Lúc này cha mẹ tôi mới yên tâm, mấy thanh niên trai tráng trong thôn cũng được trưởng thôn triệu tập tới Hồ gia. Đến nơi, tôi phát hiện trong sân chỉ có một mình Tiền sư phụ, lập tức cảm thấy kỳ quặc. Nhưng ở trong tình huống như vậy dù có nghi hoặc tôi cũng không dám mở miệng hỏi, chỉ đành nén nhịn trong lòng.
Mấy người chúng tôi được thôn trưởng gọi tới đều là bạn bè cùng nhau lớn lên từ nhỏ, nhìn sắc mặt của họ, chắc hẳn cũng suy nghĩ như tôi.
Dưới sự sắp xếp của trưởng thôn, mayas người chúng tôi đứng ở góc sân. Thấy đã đủ người, Tiền sư phu khẽ gật đầu, lôi một cái minh đăng dài từ trong túi ra, đặt lên quan tài, thắp lửa, sau đó mang xuống đặt ở trên cái bàn ở giữa phòng tang lễ, nói với chúng tôi: "Các ngươi trông chừng cái đèn, tuyệt đối đừng để nó tắt."
Mấy đứa nhìn nhau gật đầu.
Thực ra lúc đó chúng tôi rất ngạc nhiên về việc Tiền sư phụ một mình khiêng quan tài, thậm chú còn nghĩ ra cảnh ông ta triệu tập âm binh để khiêng. Nhưng chuyễn diễn ra sau đó lại không phức tạp như vậy.
Chỉ thấy Tiền sư phụ đi một vòng quanh quan tài, duỗi tay duỗi chân, sau đó một tay bám vào đáy quan, một tay đạt lên trên, hét lớn: "Khởi!"
Một cái quan tài tám người lực lưỡng không khiêng nổi, lại bị Tiền sư phụ nhấc bổng lên. Chúng tôi đứng nhìn mà trợn mắt hốc mồm, quan tài này lớn gấp đôi quan tài bình thường, ít nhất cũng phải trên dưới 500 cân, Tiền sư phụ có phải là con người không, một mình mà nhấc được nó?
Tuy Tiền sư phụ cõng quan tài trên lưng nhưng tôi để ý thấy sắc mặt ông ta cũng đỏ bừng, trưởng thôn vội vàng nói: "Tiểu Diệp tử, đưa sư phụ tới mộ phần."
Tôi sững người một chút, rồi gật đầu lia lịa, cầm lấy cái đèn lam đi trước dẫn đường, Tiền sư phụ cõng quan tài đi phía sau.
Cái đèn lồng màu lam này cũng là di Tiền sư phụ yêu cầu làm, lúc đó tôi cũng không biết nó có tác dụng gì.
Đêm hôm khuya khoắt, cầm một cái đèn xanh lè đi tới nghĩa địa, đối với tôi mà nói, không sợ chắc chắn là giả, nhưng tình hình lúc ấy tôi cũng chỉ có thể căng da đầu mà dẫn đường. Cứ đi như vậy khoảng hơn mười phút, đột nhiên tôi cảm thấy phía sau không có ai, quay đầu nhìn lại chỉ thấy Tiền sư phụ đã cách xa tôi vài chục bước chân.
Thấy Tiền sư phụ đứng đó, hai chân run lẩy bẩy, nghĩ là ông ấy sắp không gắng gượng được, liền vội vàng hỏi: "Tiền sư phụ, nếu mệt quá thì đặt xuống, chúng ta nghỉ ngơi một chút."
Tiền sư phụ thở hổn hển nói: "Quy tắc thợ nâng quan, quan tài tuyệt đối không được rơi xuống đất."
Đúng lúc này trưởng thôn tay cầm một con gà trống với cái hộp cũng đi tới, hỏi rõ sự tình, sau đó nói với Tiền sư phụ: "Tiền sư phụ, cả nhà họ Hồ ba người đều chết, không còn người thân, sẽ không ai sợ gặp xui xẻo đâu. Bỏ xuống nghỉ ngơi một lát, đường núi khó đi lắm."
Mặc dù hai chân run lên không ngừng, nhưng Tiền sư phụ vẫn từ chối, nói với trưởng thôn: "Rải tiền giấy!"
Lúc đó tôi liền ý thức được nghề nâng quan này không hề dễ dàng, mấy trăm cân đè lên người mà không được nghỉ, cho tới sau này tôi vào nghề mới hiểu được, để quan tài rơi xuống đất sẽ không đơn giản chỉ là gặp xui xẻo không thôi.
Trong cái hộp trưởng thôn cầm thì ra đều là tiền giấy, ông ta đổ tiền xuống đất, cầm chai rượu hớp một hớp sau đó đổ chai rượu lên tiền giấy, châm lửa đốt.
Ngọn lửa bùng lên, nhưng quỷ dị là ánh lửa lại màu xanh, nhìn rất tà môn...