Mục lục
Nâng Quan Nhân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tôi vừa nhắc tới Diệp Lượng, thần sắc cả hai rõ ràng đờ ra một chút, nhưng rất nhanh đã trở lại bình thường, nói: "Biết, có chuyện gì không?"

"Không có gì." Tôi quay đầu lại nói: "Tiện miệng hỏi vậy thôu."

Tuy cả hai rất giỏi che giấu, hơn nữa còn thừa nhận mình biết Diệp Lượng, nhưng cái phản ứng vừa rồi lại không lừa được người, nhất định họ với Diệp Lượng quan hệ không đơn giản.

Sau khi có phát hiện này, tôi liền tính toán cách thoát thân, có điều sau khi tôi hỏi như vậy, cả hai bắt đầu trở nên khá cảnh giác, luôn để ý tôi.

Muốn vào Lưỡng Sơn Khê nhất định phải đi qua rừng liễu, nhưng vấn đề nó chính là nơi tôi bố trí tụ sát trận, trong lòng đang suy tư, đột nhiên xoay người hô: "Ai?"

Nghe vậy, hai người Vương Tiểu Hổ không lơi là, chẳng mắc mưu mà một trái một phải kẹp tôi ở giữa rồi mới quay đầu nhìn lại.

Chỗ chúng tôi đứng lúc đơ, tầm nhìn xa chỉ khoảng 5, 6m, hơi xa một chút liền không thấy gì. Nhưng điều làm chúng tôi bất ngờ đó là, sau khi tôi hô lên thì màn sương mù phía sau thật sự có một bóng người mơ hồ vụt qua.

Nhìn cái bóng này, hai người Vương Tiểu Hổ biến sắc một chút rồi nói với tôi: "Đừng động, đi tiếp đi, đến Lưỡng Sơn Khê trước rồi nói."

Nghe hắn nói vậy tôi cũng chỉ có thể gật đầu đồng ý, cả đoạn đường tôi cứ băn khoăn cái bóng đen kia là ai, hoặc cũng có thể nó không phải là người.

Vốn dĩ đang tính toán tìm đường thoát thân, nhưng sau khi phát hiện cái bóng, tôi thấy mình cứ tạm thời đi cùng hai người này thì an toàn hơn.

Có trời mới biết thứ kia rốt cuộc là cái gì. Tuy tôi không rõ mục đích của bọn Vương Tiểu Hổ, nhưng dù sao họ cũng là người đạo môn, đối với phương diện này chắc hẳn là lợi hại hơn một nâng quan nhân như tôi.

Đi một mạch tới trước Lưỡng Sơn Khê, tôi dừng lại, chỉ một hướng, nói: "Nơi đó là rừng liễu, cũng chính là chỗ tôi bố trí tụ sát trận, chúng ta muốn vào thôn nhất định phải đi qua rừng liễu đó."

Vương Tiểu Hổ nghe vậy nhíu mày: "Không còn đường nào khác sao?"

"Không có!" Tôi lắc đầu: "Lưỡng Sơn Khê chính là khe hẹp giữa hai ngọn núi, nếu như bình thường tôi có thể nắm chắc mà dẫn các anh đi đường vòng, nhưng trong tình trạng sương mù thế này tôi không dám đảm bảo."

Hai người Vương Tiểu Hổ nhìn thoáng qua lẫn nhau, sau đó nhìn về phía rừng liễu, im lặng không nói. Tôi biết nhất định là họ đang nghĩ cách, nên cũng kệ, đứng chờ.

Đại khái mấy phút sau, hai người Vương Tiểu Hổ liền mở ba lô lấy la bàn, kiếm gỗ đào và bùa chú ra, nói: "Đi trước dẫn đường."

Đã tới chỗ này rồi, đường tới Lưỡng Sơn Khê ngay trước mắt mà còn bắt tôi dẫn đường, đương nhiên tôi hiểu là họ sợ tôi chạy. Nhưng tôi cũng biết, nếu cự tuyệt nhất định họ sẽ không bỏ qua, cho nên chẳng nói câu nào, dẫn hai người tiếp tục đi.

Tới gần rừng liễu, trong sương mù dần dần có tiếng kêu lác đác, âm thanh này rất giống gió thổi cành cây va quệt vào nhau, nhưng cẩn thận lắng nghe thì lại như tiếng phụ nữ đang tự lẩm bẩm, nói tóm lại là rất rợn người.

Hơn nữa lúc âm thành này vang lên, lq bàn trong tay Vương Tiểu Long bắt đầu xoay tít. Hắn thấy tôi dừng lại thì nói: "Đi đi!"

"Hai người không nghe thấy sao?" Tôi hỏi.

"Nghe thấy." Hắn nói: "Nhưng chúng tôi ở phía sau, anh yên tâm đi tiếp đi, không sao hết."

Tôi nhìn thoáng qua cái la bàn đang xoay tít, tự nhủ, như thế mà ngươi nói với ta là không sao? Nhưng tục ngữ nói rất đúng, người dưới mái hiên không thể không cúi đầu. Ai bảo tôi khởi xướng cái việc này, cho nên cũng chỉ có thể căng da đầu mà đi tiếp.

Hai tên khốn kia rõ ràng muốn tôi đi trước hứng sét. Đúng lúc đang suy nghĩ xem có nên đi tiếp hay không, đột nhiên trong màn sương mờ phía trước xuất hiện rất nhiều bóng đen, mà kinh dị hơn là tất cả những cái bóng đó chân đều không chạm đất.

Trong thấy những bóng đen đó, tôi theo bản năng lùi về phía sau một bước, còn hai người Vương Tiểu Hổ thì trực tiếp kéo tôi lui về sau mấy chục bước.

Chỉ thấy những bóng đen đó xếp thành hàng chỉnh tề đi qua trước mặt chúng tôi. Mà nếu tôi không mù hướng thì phương hướng chúng đi chính là vào rừng liễu.

Đoàn bóng đen đó đại khái có mấy trăm cái, cao thấp gầy béo không giống nhau, mà dáng đi lại khiến tôi có cảm giác rất quen thuộc.

"Lối tắt của âm binh!" Vương Tiểu Hổ thấp giọng nói: "Xem bộ dạng này thì hòe mộc hung quan đã biến nơi này thành tiểu u minh!"

Tôi hỏi hắn cái gì là tiểu u minh, hắn giải thích: "Cái gọi là u minh, chính là âm phủ mà người ta thường nói. Mà tiểu u minh chính là một số nơi trên trần gian, do một số nhân tố đặc biệt mà biến thành giống như âm phủ!"

"Tiểu u minh sẽ có tác dụng gì?" Tôi nói: "Vì sao nó phải làm như vậy?"

"Cái này thì phải hỏi chính nó!" Vương Tiểu Long nói: "Được rồi, âm binh đã qua, chúng ta đi tiếp."

"Đi tiếp?" Tôi nói: "Vừa rồi anh cũng thấy, nhiều âm binh như vậy, chúng ta trực tiếp đi qua, nhỡ bị phát hiện thì sao?"

"Âm binh chỉ là một loại u hồn vô thức!" Hắn nói: "Không có nguy hiểm gì lớn, chỉ cần không phải cố ý đánh thức, chúng sẽ không gây phiền toái cho ai đâu."

Nghe hai người giải thích có vẻ rất có lý, nhưng tôi chẳng tin nửa câu. Có điều dựa theo lời hắn nói, tôi liền có phản ứng, rất có thể đây chính là những oan hồn của Lưỡng Sơn Khê mất mạng nửa năm trước. Nói cách khác, khả năng tôi vừa nhìn thấy cha mẹ đã khuất của mình!

Nghĩ thế, trong lòng tôi không khỏi phấn khởi, đang tính tiếp tục đi thì đột nhiên bên tai có một giọng nói quen thuộc cất lên: "Đừng tin lời bọn chúng, nếu ngươi đi qua sẽ mất mạng!"

Giọng nói này vang lên rất đột ngột, tôi tức khắc khựng người lại, Vương Tiểu Hổ đẩy tôi một cái: "Đi thôi!"

Tôi nhíu mày: "Hai người vừa rồi không nghe thấy gì?"

"Nghe thấy gì cơ?" Vương Tiểu Lòng có chút mất kiên nhẫn: "Bảo anh đi thì đi đi, nói nhiều lời vô nghĩa như vậy làm gì."

Vừa rồi tôi nghe rất rõ ràng, tuyệt đối không phải là ảo giác, hiển nhiên giọng nói này chỉ mình tôi nghe được, mà câu nói tiếp theo cũng chứng thực suy đoán của mình.

"Ta là Cảu Tử!" Giọng nói kia tiếp: "Ngươi không cần phải sợ, ta không hại ngươi đâu. Vị trong hòe mộc hung quan đã cải tạo nơi này thành tiểu u minh để đối phó Hoàng Bì Tử, cho nên ta mới có cơ hội hiện thân. Giờ ngươi tuyệt đối không được đi vào!"

Biết được người nói là Cẩu Tử, tôi có rất nhiều thắc mắc muốn hỏi, nhưng trước mặt hai người Vương Tiểu Hổ, tôi căn bản không có cách mở miệng.

Cẩu Tử lại nói tiếp: "Đợi lát nữa ta đếm đến ba, ngươi lập tức chạy về phía bên trái!"

Nghe vậy tôi không biểu hiện gì, khẽ gật đầu. Cẩu Tử vừa đếm đến ba thì chợt nghe phía sau có tiếng Vương Tiểu Hổ la lên: "Ngươi tìm chết!"

Quay đầu, chỉ thấy một bóng đen lao về phía hai người, tôi biết đó nhất định là Cẩu Tử, cho nên không dám chần chờ, trực tiếp nhắm hướng tay trái vọt đi.

"Quay lại!" Vương Tiểu Long quát lên định đuổi theo.

Nhưng cùng lúc đó, đoàn âm binh vốn đi vào rừng liễu chợt ùa ra, đối mặt với tình huống này, Vương Tiểu Hổ không dám để ý đến tôi nữa, lập tức cùng Vương Tiểu Long tụ lại một chỗ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK