Nhiếp Linh nói với tôi, đám người của Diệp Lượng vẫn còn trong Lưỡng Sơn Khê, Diệp Lượng có ở đó không thì nàng không biết, chỉ biết sáng nay có hai tên rời khỏi thôn.
Tôi nghĩ Diệp Lượng đã dám tới Lưỡng Sơn Khê ắt phải có thủ đoạn, hắn sẽ không chết dễ dàng như vậy. Ăn đầy bụng, tôi tìm được một cái xẻng đã rỉ sét trong vườn rau, quay trở lại rừng liễu, bắt đầu đào huyệt.
Nhiếp Linh hỏi tôi làm gì, tôi ngẩng đầu nhìn về phía Lưỡng Sơn Khê, nói: "Báo thù!"
Giờ ngồi nhớ lại, lúc đó tôi gần như bị thù hận che mắt, chính bản thân cũng không biết mình đang làm gì. Tuy vậy nhưng không phải tôi muốn nói mình báo thù là sai lầm, mà đáng lẽ không nên để cái đầu nóng khiến mình làm ra một chuyện mà không thể giải quyết được tử cục.
Trong bối túy có ghi lại một chuyện cũ, thời nhà Minh, có vị hương thân giàu có một vùng tìm được nâng quan nhân, thỉnh ông ta về bối quan di trủng.
Bối quan di trủng là thuật ngữ chuyên môn, thực ra nó là dời mả. Vấn đề là dời mả thì cần gì nâng quan nhân ra tay, người thợ nâng quan liền dứt khoát từ chối. Nhưng không ngờ gã nhà giàu vì muốn ép nâng quan nhân phải làm mà bắt cóc vợ con ông ta. Rơi vào đường cùng, nâng quan nhân đành phải giúp gã bối quan. Đương nhiên gã nhà giàu muốn nhờ đến thợ nâng quan thì phải có vấn đề, nhưng với kinh nghiệm và tài nghệ của mình, cuối cùng ông ta cũng làm xong xuôi. Nhưng sau khi xong việc, vì ngoài ý muốn mà vợ con ông ta vẫn xảy ra chuyện, có điều gã nhà giàu người đông thế mạnh, cho nên thợ nâng quan cố nhịn không nói gì, rời khỏi đó, vào núi tìm mộ cỗ hung quan, nửa đêm lén chôn vào mộ phần tổ tiên gã.
Với sát khia của cỗ hung quan, chỉ mấy năm ngắn ngủi, gã nhà giàu liền táng gia bại sản, nửa đời sau thê thảm.
Tuy nâng quan nhân không có bản lĩnh bắt ma trừ tà như đạo sỹ, nhưng một nghề đã truyền cả ngàn năm, đương nhiên phải có cách tự bảo vệ bản thân.
Mộ phần tổ tiên của Diệp Lượng và của tôi là một, đương nhiên tôi không thể chôn hòe mộc hung quan xuống đó, nếu vậy thì chính mình cũng chẳng có kết cục tốt.
Trong lúc nâng cỗ hòe mộc hung quan ra ngoài, tôi đã suy nghĩ kế hoạch chu đáo, muốn mượn âm liễu để phóng thích âm linh mấy trăm năm trong cỗ hung quan này. Hoàng Bì Tử tu luyện mấy trăm năm tuy lợi hại, nhưng tôi không nghĩ rằng nó có thể đối phó với thứ trong cỗ hòe mộc hung quan.
Đào xong một cái hố sâu, tôi chôn đầu cái hung quan xuống, để lộ một đoạn trên đất. Nhiếp Linh không biết tôi đang làm gì, liền thắc mắc: "Pháp táng?"
"Không phải." Tôi vừa lấp đất xung quanh quan tài vừa nói: "Quan hướng thiên."
"Sẽ xảy ra cái gì?"
"Nói thật là chính anh cũng chẳng biết, cứ chờ xem thôi." Không phải tôi giấu Nhiếp Linh, mà thật sự là không biết. Thậm chí sau này trong sách của mình tôi cũng chẳng ghi lại. Lúc đó vì cái đầu nóng mà thúc đẩy tôi kết hợp hai loại dẫn sát pháp môn với nhau.
Hòe mộc hung quan vốn chứa oán linh, kết hợp với trận pháp âm mộc, tôi chẳng biết được nó sẽ xảy ra cái gì.
Sau khi lấp đất xung quanh, tôi trèo lên cây, chặt ít cành liễu, sau đó dựa theo trận pháp trong bối túy, cắm xung quanh cỗ quan tài. Khi cắm xong thì phần quan bị lộ trên đất đã được che kín bằng cành liễu.
Sau đó suy nghĩ một chút, tôi đặt cái xẻng lên đỉnh cỗ quan tài, hướng mũi về phía Lưỡng Sơn Khê, rồi tự bóc lớp vảy trên vết thương ở tay, dùng sức nặn máu nhỏ lên mỗi cành liều một giọt.
Làm xong xuôi, Nhiếp Linh thấy tôi đứng bất động, liền hỏi: "Vậy là được?"
Tôi suy nghĩ một chút, nói: "Chắc là ok rồi, tiếp theo chờ đợi thôi."
Kéo Nhiếp Linh rời khỏi khu rừng, mặc dù bản thân không biết chuyện gì xảy ra, nhưng tôi hy vọng sẽ không trở thành mục tiêu của hung quan. Có điều kỳ quái là, chờ tới khi mặt trời sắp lặn vẫn chưa có gì xảy ra.
Thậm chí hai tên ban sáng rời đi, lúc trở về Lưỡng Sơn Khê, vác hai cái túi lớn đi qua rừng liễu cũng chẳng có gì khác thường. Trong lúc tôi đang hoài nghi có phải mình đã làm sai ở bước nào không thì Nhiếp Linh đột nhiên giật tay áo tôi, chỉ về phía rừng liễu.
Chẳng biết tự lúc nào, rừng liễu nổi lên một tầng sương mù nhàn nhạt, dưới ánh hoàng hôn, lớp sương mù này lộ ra sắc đỏ quỷ dị như màu máu, cùng với đó, phía Lưỡng Sơn Khê vang lên tiếng chuông.
Nhớ tới việc Diệp Lượng khoe chuông mậu tuất có tác dụng áp chế tà linh, tôi không khỏi cười khẩy, tự nói: "Để ta chống mắt lên xem chuông mậu tuất của ngươi lợi hại, hay hòe mộc hung quan của ta sát khí mạnh hơn?"
Cùng lúc tiếng chuông vang lên, màn sương bao phủ rừng liễu dần dần hình thành hình dáng một cỗ quan tài. Ở vị trí chúng tôi, có thể quan sát thấy sương tụ lại, trên đỉnh quan tài bằng sương ấy có một bóng người mờ mờ.
Bóng người này giống như đang ngồi trên quan tài, tay phải chống cằm, quay đầu nhìn về hướng Lưỡng Sơn Khê.
Một đàn chim sẻ như cảm giác được nguy hiểm, vội bay khỏi nơi ẩn náu, nhưng vừa lướt tới phạm vi đám sương mù thì lập tức rơi lả tả xuống đất. Trông thấy cảnh này, Nhiếp Linh nhíu mày: "Liệu có tàn nhẫn quá không?"
Tôi nhìn cái quan tài bằng sương, nói: "Toàn bộ mấy trăm nhân khẩu Lưỡng Sơn Khê đều chết hết, giờ cùng lắm mới chỉ là bầy chim sẻ, đã thấm tháp gì."
Ngẫm lại, lúc đó đúng là đầu óc tôi bệnh hoạn, cực đoan tới mức không thể tưởng tượng. Thậm chí nhớ lại, chính tôi cũng không nghĩ mình là hành động như vậy.
"Nhưng..."
"Không nhưng nhị gì hết!" Tôi cắt ngang câu nói của Nhiếp Linh, nhìn nàng gằn từng chữ: "Chẳng phải em nói mình là dâu Lưỡng Sơn Khê? Anh đang báo thù cho mấy trăm sinh mạng vô tội đấy!"
Nàng im lặng nhìn tôi một lúc lâu, cuối cùng cúi đầu không nói, còn tôi thì tiếp tục nhìn chằm chằm cỗ quan tài bằng sương bên trong rừng liễu.
Tiếng chuông phía Lưỡng Sơn Khê vẫn vang lên không ngừng, tôi có thể mơ hồ trông thấy đám người đó đang tìm nguyên nhân vấn đề. Tôi nghĩ chúng sẽ rất nhanh tìm ra thôi, bởi theo màn đêm buông xuống thì sương mù ở rừng liễu cũng bắt đầu tràn về hướng thôn.
Khoảng 5, 6 phút sau, Diệp Lượng dẫn theo mấy tên đi ra, mắt nhìn đăm đăm về hướng rừng liễu. Trông thấy Diệp Lượng tôi không khỏi than tên này đúng là mạng lớn, quả nhiên còn sống trở ra.
Do vị trí cách nhau khá xa, hơn nữa chúng tôi vẫn luôn giấu mình, cho nên hắn không phát hiện. Chẳng biết chúng nói gì với nhau, cả đám nhìn chằm chằm rừng liễu, rồi có hai tên đi về phía đó.
Ban đầu tôi nghĩ hòe mộc hung quan sẽ không để chúng dễ dàng đến gần rừng liễu, nhưng kỳ quái là hai tên kia chẳng bị bất cứ gì cản trở, lập tức đi vào trong.
Nhưng mãi chẳng thấy chúng đi ra. Không thể không nói Diệp Lượng điềm tĩnh hơn tôi rất nhiều, nếu là tôi thì sẽ phái tiếp hai tên vào xem tình hình, nhưng hắn thì không, mà là dẫn người quay lại thôn, khiêng cái chuông tới.
Tiếng leng keng vang lên, bóng người trên cái quan tài mờ ảo khẽ nâng đầu, trùng hợp là trong khoảnh khắc đó, một đám mây đen che mất ánh trăng, trước mắt tôi lập tức biến thành tối đen.
Trong bóng tối, tiếng chuông vang vọng, một tiếng hét đau đớn thê lương cắt ngang bầu trời đêm, Nhiếp Linh vội ôm lấy tay tôi.
Tôi vỗ về trấn an nàng không cần sợ. Vốn nghĩ mây đen che ánh trăng sẽ trôi đi nhanh chóng, nhưng nửa tiếng sau nó vẫn không có dấu hiệu tan.
Phía Lưỡng Sơn Khê, đám người Diệp Lượng bắt đầu bật đèn pin, ánh sáng xuyên qua màn đêm, chiếu về phía rừng liễu, cỗ quan tài hư ảo càng trở nên chân thật...