Vấn đề của gã sát thủ, đã tìm được căn nguyên rồi. Có thể hiểu, muốn siêu độ oán anh thì nhất định phải biết sinh thần bát tự của nó.
Gã sát thủ định động tay chân, nhưng bị Chu Nhị Kha quát mấy lần, đành đứng sang một bên, mặt hằm hằm nhìn Đồng Đồng chòng chọc.
Từ ánh mắt của hắn, tôi đoán sau khi bọn tôi rời khỏi, hắn sẽ ra tay với cô ấy, lúc đó tôi thoáng hối hận vì đã mời Chu Nhị Kha đến.
Chu Nhị Kha thấy Đồng Đồng trước sau không chịu nói thì đành từ bỏ, dùng ngân châm cho cô ấy ngủ, sau đó hỏi gã sát thủ: "Chẳng lẽ đứa bé sinh ra khi nào, một chút anh cũng không biết?"
"Không biết!" Hắn dứt khoát lắc đầu, sau đó nhìn chằm chằm Đồng Đồng đang nằm trên sofa, oán hận nói: "Chu đại sư, hay là các người tránh đi, đối với loại tiện nhân này, không dùng chút thủ đoạn thì không đi vào khuôn khổ."
Chu Nhị Kha không đáp lời, chỉ cầm cái quan tài trên tay tôi đánh giá một chút, rồi kỳ quái hỏi gã sát thủ: "Dưỡng quỷ có thể báo thù, nhưng cũng đồng thời tổn hại bản thân. Rốt cuộc anh và cô ấy có mối thù gì?"
Gã sát thủ nghe vậy thì thần sắc thay đổi một chút, nói: "Con tiện nhân này là bạn gái cũ của ta, nhưng sau vì không muôna cứ bị bám lấy, ta đã chia tay với ả. Chia tay trong hòa bình, hơn nữa còn cho cô ta một món tiền, không ngờ ả tiện nhân này ngoan độc như vậy, lại dám dưỡng quỷ để hại ta."
"Chia tay trong hòa bình?" Tôi đầy nghi ngờ hỏi lại.
Gã sát thủ quay ngoắt lại lườm tôi mà nói: "Ta nói chia tay hòa bình là chia tay hòa bình, ngươi có ý kiến gì?"
"Không có!" Tôi nhún vai: "Chỉ là thuận miệng hỏi thôi."
Rất hiển nhiên là chuyện không như gã sát thủ nói, bằng không lúc mở cửa, Đồng Đồng đã không có biểu hiện như vậy. Tuy Đồng Đồng đang hôn mê dưới tác dụng của ngân châm, nhưng ngủ vẫn có vẻ không yên, hai hàng mi giật giật, miệng lẩm bẩm đừng lại đây, gì gì đó.
Một cô gái trẻ, ngủ mà cũng sợ hãi như vậy, có thể tưởng tượng mức độ của việc mà gã sát thủ gây ra cho cô ấy. Hơn nữa lúc này Chu Nhin Kha ngồi xuống vén tay áo Đồng Đồng lên, phát hiện trên cổ tay trái cố ấy quấn băng, máu tươi thấm ra ngoài.
"Cô ấy từng tự sát?" Tôi nhíu mày hỏi.
"Không phải!" Chu Nhị Kha nhàn nhạt nói: "Dưỡng quỷ cần dùng chính máu tươi của chủ nhân, thể trạng cô ta suy yếu như hiện tại e là do mất máu quá nhiều. Nếu chúng ta không tới, cô ta căn bản cũng không gắng gượng được bao lâu nữa, mà chính lúc cô ấy chết do mất máu quá nhiều, oán anh sẽ vô phương cứu vãn!"
Gã sát thủ nghe thế liền vội vàng nói: "Vậy không thể để ả chết được, Chu đại sư, cô mau nghĩ cách đi!"
"Sợ chết sao?" Chu Nhin Kha đứng dậy nhìn hắn một cái: "Sợ chết thì mau nói rõ sự tình ra!"
Gã sát thủ lầm lì trầm tư một hồi, cuối cùng khẽ cắn môi: "Thôi được, ta nói!"
Cô gái mà gã sát thủ gọi là Đồng Đồng tên là Vương Nựu Đồng, là sinh viên năm 3 đại học thương mại Nam Kinh, quê ở Đông Bắc, một mình tới đây đi học.
Với xuất thân nghèo khổ, Vương Nựu Đồng căn bản không có cơ hội tiếp xúc với gã sát thủ. Ban đầu lên đây học, cô ấy cũng biết trên lưng mình gánh hy vọng của cả nhà, cho nên hai năm đầu đại học chỉ ở ký túc và thư viện trường, luôn là sinh viên có phẩm chất tốt.
Nhưng trải qua thời gian mấy năm sống ở Nam Kinh, cuối cùng thì ý chí của cô cũng bị sự phồn hoa của đổ thị ăn mòn, bởi vậy trong một lần tình cờ đã gặp gã sát thủ trong quán bar. Từ đó mà dẫn tới bi kịch ngày hôm nay.
Tuy rằng đã bị sự phồn hoa cám dỗ, nhưng mấu chốt trong lòng cô vẫn kiên định, mặc cho gã sát thủ giở đủ trò tán tỉnh, cô vẫn không bị sa ngã.
Cuối cùng hết kiên nhẫn, gã sát thủ đã chuốc thuốc mê rồi hãm hiếp cô.
Ở thời đại này, quan niệm về trinh tiết của các cô gái nông thôn vẫn rất nặng, cho nên phát hiện mình thất thân thì Đồng Đồng liền muốn tự sát.
Gã sát thủ vốn gây nhiều án mạng, sợ cảnh sát điều tra tới mình, bèn lôi clip quay sẵn ra để úy hiếp, dọa sẽ gửi clip cho cha mẹ cô nếu cô dám báo cảnh hoặc tự sát.
Hắn còn dùng chính clip này ép cô phải quan hệ với hắn thêm mấy lần.
Nghe gã sát thủ kể lại xong, trong lòng tôi không khỏi chửi thầm một câu, sắc mặt Chu Nhị Kha cũng có chút khó coi. Thấy vậy gã giải thích: "Nhưng ta đối với ả cũng không tồi, căn nhà này là chính ta mua cho ả."
"Dùng để anh ô nhục cô ấy?" Chu Nhị Kha hừ lạnh.
Gã sát thủ có vẻ xấu hổ sờ sờ sống mũi: Dù sao chuyện cũng đã xảy ra rồi. Chu đại sư, cô xem phải giải quyết thế nào? Khỏi lo vấn đề tiền nong, muốn bao nhiêu ta cũng trả."
Chu Nhị Kha nhìn Vương Nựu Đồng đang hôn mê, nói: "Một trăm vạn tiền mặt, không thiếu một xu."
"Không thành vấn đề!" Gã sát thủ liền gật đầu.
Nói thật lúc đó tôi rất khó chịu với thái độ nhận tiền không nhận người của Chu Nhị Kha, liền nắm tay áo, nói nhỏ: "Cô định giúp hắn thật ư?"
"Thì sao?" Chu Nhị Kha nhướn mày nhìn tôi: "Anh gọi tôi tới chẳng phải để giúp hắn sao?"
"Lúc gọi cô tôi đâu có biết ẩn tình như này." Tôi nói: "Thứ không bằng cầm thú như hắn, cô cứu hắn chẳng phải là thiệt thòi cho Đồng Đồng ư?"
"Tuy có chút không nỡ." Chu Nhin Kha liếc Đồng Đồng một cái, nói: "Nhưng người hành nghề âm dương, làm việc chỉ xem nhân quả, không hỏi nguyên do. Ai bỏ tiền, tôi giúp người đó."
Trong mắt chỉ có tiền!
Lòng tôi thầm mắng một câu, định nói tiếp nhưng cô ta không để ý tôi, trực tiếp đi vào bếp, lấy một cái bát sứ ra, đưa cho gã sât thủ: "Tôi cần máu của anh!"
"Máu của ta?" Gã nghe vậy thì sửng sốt: "Muốn bao nhiêu?"
"Càng nhiều càng tốt!" Chu Nhị Kha nói: "Oán anh chính là con của anh và Vương Nựu Đồng, anh là cha nó, dùng máu của anh có thể hóa giải oán khí mà Vương Nựu Đồng truyền cho nó, chỉ cần hóa giải oán khí thì sẽ không việc gì."
Gã sát thủ nghe vậy thì lập tức gật đầu, nhận lấy cái bát đi vào phòng bếp, không chút do dự lấy dao cắt lòng bàn tay, nhỏ máu vào.
Không bao lâu, gã bưng nửa bát máu tươi ra, hỏi Chu Nhị Kha: "Đủ chưa?"
"Đủ rồi!" Chu Nhị Kha nhận bát máu, tưới lên cái tiểu quách, máu tươi rất nhanh bị tiểu quách hấp thụ, gã sát thủ nhìn mà trợn hai mắt.
Chờ khi mau tươi bị hấp thu hết, cô ta tìm một miếng vải đỏ trong phòng ngủ bọc cái tiểu quách lại, nói: "Được rồi, ngày mai tìm giờ hoàng đạo siêu độ oán linh là được!"
Gã sát thủ liền tỏ ra vui mừng: "Chỉ cần như vậy sẽ không sao nữa?"
"Đương nhiên!" Chu Nhị Kha nhàn nhạt nói: "Nếu nhận tiền của anh, dĩ nhiên tôi sẽ giúp anh giải quyết vấn đề, đây là danh dự của Chu Nhị Kha này."
Cầm cái tiểu quách bọc trong vải đỏ, chúng tôi rời căn nhà của Đồng Đồng về nhà gã sát thủ. Vào cửa, gã lập tức mở két sắt lấy ra một trăm vạn tiền mặt cho vào hộp đưa cho Chu Nhin Kha.
Nhận cái hộp, Chu Nhị Kha nói: "Cái quỷ quan này tôi cần thời gian để siêu độ, trong lúc đó anh nhất quyết đừng tới gần Vương Nựu Đồng, nếu không có xảy ra chuyện gì đừng trách tôi không giúp đỡ!"
Gã nghe vậy thì sửng sốt: "Cần thời gian bao lâu?"
"Bảy ngày!"
"Được! Trong vòng 7 ngày ta sẽ không tới tìm ả."
Nhìn cách nói chuyện nghiến răng nghiến lợi của hắn, tôi biết sau 7 ngày nhất định hắn sẽ đi trả thù Đồng Đồng, cho nên vừa cùng Chu Nhị Kha xuống lầu, tôi liền gọi taxi quay lại nhà cô ấy.
Thấy tôi định đi, Chu Nhi Kha lập tứ gọi lại, nói: "Anh đi đâu?"
Tôi quay đầu, lạnh lùng đáp: "Cô nhận tiền không nhận người, nhưng tôi không giống cô, chẳng lẽ cô không nhìn ra được tên này sau 7 ngày nhất định sẽ tìm Đồng Đồng trả thù ư?"
"Nhìn ra!" Chu Nhị Kha xách cái hộp đi tới: "Vậy thì sao?"