Từ lúc đốt tiền giấy xong, chúng tôi thuận lợi đi tới nghĩa địa. Ở đó đã có mấy thanh niên cường tráng cầm xẻng đứng chờ. Trông thấy Tiền sư phụ một mình cõng quan tài, tất cả đều không tin vào mắt mình.
Chờ Tiền sư phụ đặt quan tài vào trong hố, trưởng thôn liền cắt cử một thanh niên lấy dao cắt cổ con gà trống.
Giết gà định mồ!
Tôi còn nhớ khi ông nội tôi mất, lúc đưa tang cũng giết một con gà trống, nhưng do chính tay cha tôi cắt tiết. Yết hầu bị cắt đứt, con gà giày đành đạch trên đất máu vương khắp nơi, tất cả mọi người đều đứng nhìn. Chờ cho con gà chết, đầu nó hướng về nơi nào thì sẽ hướng quan tài theo phía đó.
Con gà giãy dụa một lúc lâu, cuối cùng nằm rạp xuống đất, thế nhưng đầu nó lại hướng lên không trung một cách quỷ dị.
Lúc này tất cả mọi người đều sững sờ, trưởng thôn đưa mắt nhìn Tiền sư phụ. Tiền sư phụ thần sắc nghiêm túc nói: "Trưởng thôn, quan tài này chỉ sợ sẽ phải chôn đứng."
"Đứng?" Trưởng thôn nhíu mày: "Chúng tôi chưa có chuẩn bị gì, nếu chôn đứng thì độ sâu của hố không đủ, giờ nếu đào tiếp thì e không kịp, nếu không..." Trưởng thôn đang nói dở câu, con gà trống đã tắt thở, thẳng tắp ngã xuống, đầu hướng về phía Đông.
"Phương Đông, vừa phải, hướng Đông đại cát." Trưởng thôn nói.
Tiền sư phụ cau mày suy nghĩ một chút, nói: "Vậy được rồi, xuống mồ vị an, ba người đi thanh thản, chôn!"
Theo lệnh của Tiền sư phụ, mọi người bắt đầu cầm xẻng lên, lấp mộ. Thấy trưởng thôn cũng định cầm xẻng lên, tôi vội đặt chiếc đèn lam xuống, nói: "Trưởng thôn, để tôi làm cho, ngài lớn tuổi như vậy..."
"Ai bảo ngươi bỏ đèn lồng xuống đất???" Tiền sư phụ hét lớn làm tôi giật nảy mình, vội quay người lại. Ông ấy đã nhặt cái đèn lên, hơn nữa sắc mặt tái mét nhìn tôi.
Tôi bị dọa sợ, lắp bắp nói: "Tôi thấy đã chôn quan tài, liền nghĩ là cái đèn không còn tác dụng nữa."
"Tên tiểu tưt này!" Trưởng thôn lúc này sắc mặt cũng rất khó coi, hỏi Tiền sư phụ: "Tiền tiên sinh, ngài xem việc này..."
Tiền sư phụ cầm cái đèn tới bên miệng hố, nói câu "Trớ quở trách" sau đó bảo mọi người tiếp tục chôn.
Bởi vì một câu nói của Tiền sư phụ vừa rồi, tôi liền biết khả năng chính mình đã gây họa cho nên không dám tùy tiện nhúng tay hỗ trợ. Sự việc tiếp theo đều rất suôn sẻ, mấy người chung tay, rất nhanh một nấm mồ được đắp lên phía trên quan tài, bia mộ dựng ở phía đông, còn đặt rất nhiều đồ cúng.
Chờ mọi việc xong xuôi, trưởng thôn nói với mọi người: "Làm phiền các ngươi rồi về đi."
Thấy mọi người thi dọn đồ đạc chuẩn bị rời đi, tôi cũng vội vàng đi theo. Thế nhưng đúng lúc tôi xoay người, lại đột nhiên phát hiện ngay trên phần mộ mới đắp, có một cô bé tầm bảy, tám tuổi đang đứng tay cầm cái đèn lồng màu xanh.
Lúc đó tôi nghĩ mình hoa mắt, nửa đêm nửa hôm sao lại có bé gái tới đây, vội dụi mắt thì thấy mình không hề nhìn lầm, hớn nữa cô bé cầm đèn lồng còn cười với tôi.
"Con cái nhà ai đây, mau đi xuống, sao lại đứng trên mộ thế kia?" Tôi định đi qua kéo nó xuống, nhưng ngay lúc đó Tiền sư phụ đột nhiên giữ chặt tôi, nói: "Ngươi định làm gì?"
Tôi sửng sốt, chỉ vào nấm mồ nói: "Ở đó có tiểu..." Những lời này chưa nói hết liền không nói nổi nữa, bởi trên nấm mồ ba người nhà họ Hồ làm gì có con bé nào.
Tiền sư phụ cau mày: "Ngươi nhìn thấy gì?"
Lúc đó, dù chưa rõ ràng sự việc lắm, nhưng tôi e rằng mình đã gặp ma, nên lắp bắp kể lại đầu đuôi cho ông ấy. Nghe xong Tiền sư phụ nhìn chằm chằm vào nấm mộ một hồi lâu, sau đó bảo tôi: "Chuyện này đừng nói với ai. Ngươi về trước đi."
Theo mọi người trở về Hồ gia, trong sân đã bày hai bàn tiệc rượu, cho chúng tôi bồi dưỡng. Chờ tất cả ngồi xuống, Tiền sư phụ tới bên cái đèn minh đăng, hỏi mấy người bằng hữu của tôi: "Đèn có bị tắt không?"
"Không, chúng tôi vẫn trông chừng." Mấy thanh niên đồng thanh nói
Tiền sư phụ lúc này mới gật đầu, thổi tắt cái minh đăng. Trưởng thôn nói chúng tôi ăn một chút rồi có thể về. Trong lòng tôi vẫn canh cánh chuyện bé gái cầm đèn lồng đứng trên nấm mồ nên không nói gì, hơn nữa tôi càng nghĩ càng thấy hình như cái đèn màu xanh nó cầm chính là cái mà tôi vứt dưới đất, không biết có chuyện gì xảy ra không.
Mấy bằng hữu ở nhà trông đèn minh đăng ăn uống rôm rả, hỏi tôi: "Từ lúc về ngươi cứ rầu rĩ không vui, rốt cuộc mồ mả thế nào, nói cho chúng ta nghe xem."
Tôi cười khổ nhìn bọn hắn, vốn dĩ định nói nhưng nghĩ đến căn dặn của Tiền sư phụ, chỉ đành bảo không có việc gì. Mấy người họ liền cắt lời tôi, Cẩu tử ngồi kế bên nói: "Chỉ là đưa linh cữu đi thôi, ta cũng thấy nhiều rồi. Có điều ngươi đừng nói ra nhé, hôm nay việc này thật là rất cổ quái, lúc nãy chúng ta trông coi trường minh đăng, đèn đột nhiên tắt, ngươi thấy có lạ không?"
"Trường minh đăng tắt?" Tôi sửng sốt, hỏi hắn: "Thế sao các ngươi nói với Tiền sư phụ là nó không bị gì?"
"Chẳng phải là tránh bị trưởng thôn trách phạt sao? Ngươi chẳng biết thừa tính trưởng thôn còn gì. Cho nên đèn vừa tắt chúng ta lập tức thắp lại." Cẩu tử ăn một miếng thịt, nói: "Nhưng người đừng nói bậy với trưởng thôn đấy."
Nhìn thái độ thờ ơ của họ, nhất thời tôi không biết phải làm thế nào mới phải, nói cũng không được, không nói thì tôi có cảm giác sẽ xảy ra chuyện chẳng lành, cứ lấn cấn như vậy cho tới lúc ăn cơm xong, rồi về nhà. Cha mẹ hỏi tôi thế nào.
Tôi nói một câu ổn cả, rồi về phòng. Chẳng hiểu sao lại như vậy, lúc đó tôi cảm thấy rất mệt, nằm xuống giường chẳng bao lâu liền ngủ thiếp đi.
Sau khi trở về từ nghĩa địa, tôi ngủ không được yên giấc, cứ mơ thấy bé gái cầm cái đèn lồng màu xanh, tối đó tôi tỉnh giấc mấy lần liền. Nhưng cứ nhắm mắt ngủ là lại mơ thấy con bé.
Tôi nhớ là lần thứ ba tỉnh giấc, thấy trời vẫn tối om, định bật đèn tìm nước uống. Nhưng khi tay tôi vừa định chạm vào công tắc đèn, thì dưới ánh trăng mờ mờ, tôi chợt phát hiện trong phòng mình có một bóng người.
Người này không cao, từ hình dáng cho thấy trên tay còn cầm một thứ giống như đèn lồng. Trong nháy mắt toàn thân tôi căng cứng, lập tức tỉnh hẳn ngủ, vội vàng bật công tắc. Trong phòng bừng sáng lên, cái bóng mơ hồ kia đã biến mất!
Truyện linh dị Nâng Quan Nhân (Nghề khiêng quan tài).