Trong cỗ quan tài phát ra tiếng thì thầm, không chỉ mình tôi nghe thấy mà đám Diệp Lượng cũng biết, tôi lui về phía sau mấy bước cau mày hỏi: "Sao lại thế này, ta chỉ phụ trách bối quan, vấn đề khác ta chịu!"
Thần sắc Diệp Lượng có chút kỳ quái, đi tới áp tai lên nghe ngóng, sau đó nhíu máy nhìn Hoàng Bì Tử: "Trong kim quan sao lại..."
Câu này của hắn còn chưa nói xong, chỉ nghe một tiếng tách giòn tan, cỗ kim quan kín kẽ đột nhiên nứt ra một khe hở. Việc xảy ra đột ngột khiến tôi giật cả mìn, theo bản năng tiếp tục lùi 2 bước. Diệp Lượng và hai anh em Vương Tiểu Hổ cũng biến sắc, lui lại.
Chỉ là một nâng quan nhân, tình huống ở đây đã vượt qua phạm vi tôi có thể lý giải, còn đám Diệp Lượng nhìn nhau, khẽ cắn môi nói: "Nếu đã mở ra thì khỏi bối quan phiền toái, khai quan!"
Nghe hắn nói vậy, tôi lập tức minh bạch, thứ mà Diệp Lượng muốn không phải cỗ quan tài, mà là thứ bên trong nó.
Hai anh em Vương Tiểu Hổ có vẻ như nố gì nghe nấy, hắn vừa ra lệnh, trực tiếp tiến lên đẩy nắp quan tài ra, tôi thì đứng nhìn chằm chằm Hoàng Bì Tử trên bệ đá.
Nếu nói ở đây ai là người hiểu rõ sự tình nhất, đương nhiên là Hoàng Bì Tử. Nhưng khi ánh mắt tôi quét lên bệ đá thì lập tức ngớ người, bởi vì trên đó đã không thấy Hoàng Bì Tử đâu.
"Từ từ đã!" Tôi vội nói: "Không thấy Hoàng Bì Tử đâu nữa."
Hoàng Bì Tử biến mất đúng thời điểm này khẳng định là sự tình không thích hợp, Diệp Lượng nhận ra nó đã trốn thì mắng: "Hoàng Bì Tử khốn kiếp, dám chơi ta!"
Tôi căn bản chẳng quan tâm Hoàng Bì Tử có lừa hắn hay không, thứ tôi quan tâm là vong linh cha mẹ mình. Cho nên sau khi phát hiện nó trốn mất liền tức giận bật đèn pin soi khắp thông đạo để tìm.
Vừa đảo đèn pin, thân ảnh Hoàng Bì Tử biến mất sau đám cột đá, tôi chửi lớn một câu định đuổi theo, nhưng Vương Tiểu Hổ bước ra ngăn cản: "Ngươi không được đi!"
Lúc đoa cả đầu tôi chỉ có vong linh cha mẹ, nào để ý tới hắn, trực tiếp đẩy ra nói: "Cút ngay, lão tử không rảnh dây dưa với các ngươi!"
Trong khoảnh khắc đẩy hắn, Vương Tiểu Hồ liền bắt lấy tay phải tôi, trở mình một cái quật tôi ngã xuống đất. Nói thật là tôi không nghĩ thân thủ của hắn lại lợi hại như vậy, vừa ngã ra đã bị hắn bẻ quặt hai tay ra sau lưng, lôi tôi đến chỗ Diệp Lượng.
"Diệp Lượng, bảo hắn buông ta ra!" Tôi hét lên: "Lão tử căn bản chẳng quan tâm cái gì kim quan, ngươi muốn thứ bên trong thì tự đi mà lấy, ta phải đuổi theo Hoàng Bì Tử!"
Diệp Lượng nhìn tôi nhếch mép: "Ngươi thật sự cho rằng Hoàng Bì Tử có thể để ngươi nhìn thấy cha mẹ đã chết?"
Tôi nghe vậy thì lập tức sửng sốt: "Ngươi có ý gì?"
"Ý của ta rất đơn giản, ngươi đã bị Hoàng Bì Tử lừa. Ngươi thật sự nghĩ nó có thể mang họ từ địa phủ về?" Diệp Lượng cười lạnh: "Ngươi cũng quá đề cao nó rồi."
Lúc nói những lời này, ánh mắt hắn tràn đầy sự khinh miệt, tôi nuốt nước bọt lắc đầu: "Không có khả năng, lúc ở ngoài Lưỡng Sơn Khê, ta rõ ràng đã nhìn thấy..."
"Đó là ảo giác!" Diệp Lượng nhàn nhạt nói: "Núi rừng Đông Bắc, chỉ là Hoàng Bì Tử mấy chục năm tu luyện đã có thể mê hoặc nhân tâm, huống hồ đây là lão yêu quái mấy trăm năm."
"Ảo giác?" Hai mắt tôi thất thần nhìn hắn mà tự lẩm bẩm: "Là ảo giác!"
Diệp Lượng nhìn tôi với ánh mắt đáng thương: "Nhìn thân phận đáng thương của ngươi, ta cũng chẳng ngại nói thẳng, có biết tại sao họ không mang cả cô bạn gái của ngươi tới đây không? Bởi vì cô ta biết rõ chuyện này, chẳng lẽ trước đây cô ấy chưa từng nhắc đến với ngươi?"
"Ngươi nói là tiểu Linh?"
"Đương nhiên!" Diệp Lượng nói: "Có lẽ vốn dĩ cô ta có ý tốt, không đành lòng nhìn vong linh cha mẹ ngươi biến thành du hồn, cho nên đã mang họ vào địa ngục, nhưng cũng chính lúc cô ta làm vậy, thì đời này ngươi đã hết cơ hội nhìn thấy cha mẹ mình."
Diệp Lượng cười lạnh một tiếng, sau đó nố với Vương Tiểu Hổ: "Giám sát hắn thật chặt!"
Nói xong, hắn cùng Vương Tiểu Long hợp sức đẩy nắp quan tài ra. Trong lúc đầu óc tôi bị đả kích đang trống rỗng thì bỗng nghe Diệp Lượng hô: "Không xong!"
Lời hắn chưa dứt thì có một bóng đen bên trong quan tài vọt ra, chạy theo thông đạo vào rừng đá. Tốc độ của nó rất nhanh, nhưng do Vương Tiểu Long dùng đèn pin chiếu theo, tôi có thể mơ hồ nhìn thấy bóng đen kia giống một đứa trẻ khoảng bốn năm tuổi.
Nhìn thấy một đứa nhỏ chạy ra khỏi kim quan, đầu óc tôi lúc này mới có chút thanh tỉnh, quay đầu nhìn cái quan tài. Chẳng lẽ trong quan tài táng một đứa trẻ?
Nhưng cái này không đúng, tuy nói hoàng gia thì có tư cách dùng hoàng kim quan, nhưng cứ cho là hoàng tử chết non cũng không đến mức dùng cái quan tài lớn như vậy chứ.
Lẽ nào...
Vương Tiểu Hổ nàu giờ khống chế tôi, nhìn thấy đứa bé kia thì cũng sửng sốt một chút, nhân cơ hội tôi liền vùng thoát, lập tức chạy tới cỗ quan tài. Quả nhiên bên tróng táng một xác phụ nữ.
Mà trên bụng thi thể đó xuất hiện một lỗ thủng lớn. Là quan trung sản tử! (Sinh con trong quan tài)
Tôi nhớ mang mang trong bối túy có ghi lại, quan trung sản tử có thể nói là cực kỳ hiếm thấy. Tổng cộng chỉ có hai hoàn cảnh khiến thi thể sinh con.
Thứ nhất là trước khi cô gái tử vong thì đã mang thai, mà đứa trẻ đã hình thành, mẫu thân chết ngoài ý muốn dẫn tới nó không được sinh ra nên tích tụ oán khí. Đứa bé sẽ hấp thụ oán khí mà trưởng thành.
Khả năng thứ hai, đó là tuy người chết chưa mang thai, lại còn là trinh nữ, dưới hoàn cảnh mai táng đặc biệt sẽ dần dưỡng dục ra thi anh.
Không cần biết là hoàn cảnh nào, nhưng đứa bé vừa chạy ra nếu lớn lên chính là một tuyệt thế sát tinh!
Một nâng quan nhân như tôi mà biết, đương nhiên đám đạo nhân ở núi Tử Phủ phải biết rõ.
"Hoàng Bì Tử khốn kiếp!" Sắc mặt Diệp Lượng xanh lét mắng to một câu: "Tính kế ta, đừng có để ta bắt được, lão tử nhất định sẽ lột da ngươi làm giày."
Nghĩ tới lúc trước Diệp Lượng cười nhạo mình, đang định trả đũa thì đột nhiên cỗ quan tài lại vang lên mấy tiếng khe khẽ. Tôi theo bản năng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy cái xác trong quan tài không biết ngồi dậy từ lúc nào, Vương Tiểu Long thì đang đứng quay lưng về phía nó.
"Cẩn thận!" Tôi nhắc nhở theo bản năng. Nhưng đã quá muộn, cái xác đã túm lấy cổ Vương Tiểu Long, vươn mình cắn một nhát.
Theo tiếng hét của Vương Tiểu Long, tôi chỉ thấy sống lưng lạnh toát, chẳng còn biết trời đất gì, quay người chạy như điên vào rừng đá.
Lúc chạy vào rừng đá, tiếng Vương Tiểu Long kêu la thảm thiết cùng tiếng Vương Tiểu Hổ gầm lên từng hồi khiến tôi sởn hết da gà. Bản thân chỉ là một nâng quan nhân, đối phó với cương thi không nằm trong phạm vi nghề nghiệp, hơn nữa vạn nhất có gì bất trắc xảy ra, tôi không tin Diệp Lượng sẽ cứu mình. Bởi vậy, phản ứng đầu tiên của tôi là không bật đèn pin, chui thẳng vào rừng đá trùng điệp.
Vào giữa rừng đá tôi thở hổn hển xác định lại phương hướng một chút, rồi lại tiếp tục cắm đầu chạy. Lúc xuống thì thông đạo dốc xuống, dù bò cũng khá dễ dàng, nhưng lúc lên thì không như vậy.
Bởi cái thông đạo Hoàng Bì Tử đào rất dốc, cho nên hai tay tôi phải chống mạnh vào vách mới không bị trượt xuống. Bò được vài phút thì hai tay đã tươm máu, nhưng không dám nghỉ ngơi, ở một nơi hẹp như vậy, ngộ nhỡ nữ thi kia và đám Diệp Lượng đuổi theo, tôi có muốn trốn cũng không được.