Tôi chạy như điên trong sương mù khoảng mấy phút, thấy bọn Vương Tiểu Hổ không đuổi theo nữa mới dừng lại, nói với xung quanh: "Cẩu Tử, ngươi ở đây không?"
"Đây!" Một bóng người hư ảo trong sương mù phiêu hốt bay ra, tới gần tôi phát hiện tướng mạo vẫn là của Cẩu Tử, nhưng từ khi biến thành âm hồn thì đã trầm ổn hơn trước nhiều.
Hắn đi tới quan sát tôi một chút, miễn cưỡng nói: "Đã lâu không gặp!"
Chơi với nhau từ nhỏ đến lớn, giờ lại gặp nhau trong hoàn cảnh này, tôi thật sự không biết mở miệng thế nào mới phải. Chỉ có thể gật đầu: "Ừ, đã lâu không gặp!"
"Cẩu Tử, vừa rồi nhắm vào hai tên kia chính là...." tôi chần chừ hỏi hắn.
"Ngươi đoán không sai!" Cẩu Tử nói: "Đó đều là âm binh ở Lưỡng Sơn Khê, cũng chính là những người đã chết nửa năm trước."
"Cha mẹ ta đâu?" Mắt tôi sáng lên hỏi thẳng.
"Xin lỗi!" Cẩu Tử thở dài: "Cha mẹ ngươi bị Hoàng Bì Tử hại chết cho nên không có oan hồn, hơn nữa tất cả âm binh ở Lưỡng Sơn Khê, chỉ mình ta có ý thức, còn lại đều chỉ là u hôn vô tri!"
Tôi sửng sốt một chút, nhíu mày nói: "Tại sao lại như vậy?"
"Không rõ lắm!" Cẩu Tử lắc đầu: "À phải, tiểu cô nương lúc trước đi cùng ngươi sao không thấy tới?"
Tiểu cô nương?
Tôi ngớ ra một chút mới có phản ứng: "Chắc ngươi nói Nhiếp Linh, nơi này quá nguy hiểm, ta không muốn nàng liên lụy vào."
"Ừ!" Cẩu Tử gật đầu: "Ngươi cũng không nên đi vào, giờ Lưỡng Sơn Khê không còn như trước, tên chó chết Diệp Lượng là người hại chết cả thôn!"
Diệp Lượng?
Thấy hắn nói vậy, tôi liền hỏi lý do, Cẩu Tử thở dài nói: "Ngươi biết vì sao Hoàng Bì Tử phải phóng thích thiết âm trùng sát hại cả thôn không?"
"Không phải vì Hồ gia ăn cắp bảo bối của nó sao?" Tôi nói.
Cẩu Tử đáp: "Hồ gia trộm bảo bối của Hoàng Bì Tử, điểm này không sai. Nhưng tất cả đều là tên khốn Diệp Lượng bày trò sau lưng. Hắn không dám tự mình ra tay, liền bỏ số tiền lớn thuê Hồ gia đi trộm, không ngờ tới Hồ lão nhị đã ra tay, giấu con rết ngọc. Hoàng Bì Tử chỉ tìm thấy con rết, đương nhiên không chịu cam lòng, cho nên mới thả thiết âm trùng ra!"
Nghe Cẩu Tử nói tôi mới hiểu ra tất cả, chẳng trách tôi luôn không nghĩ ra vì sao Hồ lão nhị lại đột nhiên tìm được miếu Hoàng Bì Tử, lại còn dám vào đó ăn trộm, hợp lại tất cả đều là Diệp Lượng sau lưng lên kế hoạch.
Nói tới đây Cẩu Tử cũng hận ứa gan, nói: "Chỉ hận lúc trước Hoàng Bì Tử không làm thịt hắn, để hắn kéo dài hơi tàn!"
Thực ra Cẩu Tử nói chuyện này trên cơ bản đã sáng tỏ, có ba người Lưỡng Sơn Khê từng vào miếu Hoàng Bì Tử, người thứ nhất đương nhiên là Tam thúc, lấy ra một quyển sách, hàng ngày ngủ trong quan tài, giả điên giả dại cả đời, cuối cùng vẫn không tránh khỏi số kiếp.
Người thứ hai e là Diệp Lượng, lúc trước hắn bị tai nạn lao động hẳn cũng là Hoàng Bì Tưt báo thù. Vậy mà hắn có thể sống sót, tôi cảm thấy rất có thể hắn liên quan đến núi Tử Phủ. Nếu không hắn lấy đâu ra cái chuông mậu tuất?
Người thứ ba là Hồ lão nhị, đã bị Diệp Lượng hoặc lão trưởng thôn dụ dỗ, từ đó dẫn tới thảm kịch Lưỡng Sơn Khê. Trông bộ dạng nghiến răng uất hận của Cẩu Tử, tôi không khỏi nói: "Thiện ác cuối cùng tất báo, tên khốn từng gặp may đó cuối cùng cũng không có kết cục tốt!"
"Cái này thì ngươi sai rồi." Cẩu tử nói: "Thằng khốn đó vẫn còn sống!"
Còn sống?
Nghe vậy tôi nhíu chặt mày, nói: "Ta bố trí tụ sát trận đối diện Lưỡng Sơn Khê, sao hắn có thể sống sót? Chẳng lẽ chuông mậu tuất lợi hại như vậy, có thể chống lại hòe mộc hung quan?"
"Chỉ với chuông mậu tuất thì khẳng định là không!" Cẩu Tử oán hận nói: "Tên khốn này đã hợp tác với Hoàng Bì Tử rồi, hắn vẫn đang trốn trong Lưỡng Sơn Khê, với thời gian ngắn, chỉ sợ vị bên trong cố quan tài không bắt được hắn."
"Nhưng chính Hoàng Bì Tử hại chết trưởng thôn, cha hắn cơ mà?" Tôi nói: "Sao hắn có thể hợp tác với kẻ thù giết cha?"
Cẩu Tử cười lạnh: "Loại súc sinh này, vì mạng sống thì có gì mà không dám làm!"
Sau khi bố trí tụ sát trận với trận nhãn là hòe mộc hung quan, tôi vốn cho rằng Diệp Lượng sẽ chết chắc. Không ngờ tên này đúng là mạng lớn, như vậy mà cũng không giết được hắn, mà lần này hai người Vương Tiểu Hồ tìm mọi cách vào đây có lẽ cũng là vì hắn.
Nghĩ tới đây, tôi liền nói với Cẩu Tử: "Diệp Lượng và Hoàng Bì Tử là đầu sỏ hại chết cả thôn, không thể để hắn sống sót rời đi!"
"Ta cũng không muốn để hắn sống." Cẩu Tử bất đắc dĩ nói: "Nhưng cái chuông mậu tuất quá lợi hại, hiện giờ ta căn bản còn không tới gần được Lưỡng Sơn Khê."
Tôi suy nghĩ rồi nói: "Chuông mậu tuất có thể đối phó ngươi, nhưng không có tác dụng với ta. Ngươi có cách nào khiến nó mất tác dụng không?"
Cẩu Tử nói: "Cái này ta không biết, hay là ngươi đi hỏi vị bên trong hòe mộc hung quan đi!"
Vị bên trong hòe mộc hung quan?
Tôi nhíu mày: "Cẩu Tử, nói thật lần này ta vào đây, mục đích là để phá giải tụ sát trận."
"Vì sao muốn phá giải?" Cẩu Tử hỏi.
Tôi thở dài, kể việc sương mù đang khuếch trương ra ngoài cho hắn, nghe xong Cẩu Tử thần sắc ngưng trọng, nửa ngày mới nói: "Diệp tử, ta nói là vạn nhất, vạn nhất tụ sát trận bị ngươi phá giải, thì cái tiểu u minh này cũng không còn tồn tại nữa."
Tuy hắn không nói rõ, nhưng tôi hiểu ý hắn, tiểu u minh không còn nữa thì đương nhiên hắn cũng không còn. Nhưng vấn đề là, nếu tụ sát trận cứ khuếch trương như vậy, rất nhanh sẽ đến thị trấn, mà trong thị trấn là mấy vạn nhân mạng.
"Cẩu Tử, ngươi cũng từng qua thị trấn Cổ Bắc rồi, ở đó có mấy vạn người sinh sống." Tôi nói: "Chẳng lẽ ngươi muốn thảm kịch ở Lưỡng Sơn Khê tái diễn ở đó?"
Cẩu Tử nghe xong thì không nói, nửa ngày sau mới thở dài: "Chuyện này để sau hãy nói, chúng ta hiện giờ quan trọng nhất là báo thù, Diệp Lượng và Hoàng Bì Tử tuyệt đối không được sống. Ta dẫn ngươi đi gặp vị trong hòe mộc hung quan."
Nói thật, tuy hòe mộc hung quan do tôi cõng từ trong mộ thất ra, tụ sát trận cũng do chín tay tôi bố trí, nhưng trong lòng rất sợ thứ bên trong nó. Thầm nghĩ, vạn nhất nó không vui liền làm thịt mình, lúc đó thì biết kêu ai. Có điều Cẩu Tử dám dẫn tôi đi, đương nhiên sẽ có phần nắm chắc, tôi thì tin hắn 100% nên không chần chừ liền gật đầu.
Lần nữa quay lại nơi tôi bố trí tụ sát trận, tuy chỉ mới một ngày một đêm, những cành liễu tôi cắm đã phát triển thành những thân cây nhỏ, che kín cỗ quan tài.
Cẩu Tử không dẫn tôi vào trực tiếp, mà dừng ở trước cửa trận, nói: "Cô ta có nguyện ý gặp ngươi hay không ta không dám chắc, chờ chút đi!"
Nhìn thoáng cái quan tài lấp ló sau đám liễu, tôi hỏi: "Chờ bao lâu?"
Vừa dứt lời thì trong rừng liễu đột nhiên đi ra một cô gái mặc đồ thời xưa, là một bộ váy cưới đỏ chót.
Màu đỏ đối với người sống là đại hỷ, nhưng với người chết lại là đại hung!
Nhìn cô gái mặc bộ đồ đỏ chót này mà sống lưng tôi túa mồ hôi, trong bối túy có ghi, hòe mộc hung quan vốn thuộc về nhưng loại quan tài quái đản, bên trong lại còn có một vị tổ tông như vậy, có thể nói hung lại càng thêm hung.
Nếu biết trước trong quan tài là một thứ như vậy, có đánh chết tôi cũng không dám cõng nó ra đây. Thế nhưng trong bối túy ghi là xác chết mặc váy cưới đỏ oán khí ngập trời, ấy vậy mà kỳ quái là cô ta đến trước mặt tôi, lại khom lưng, giọng ôn hòa nói: "Tiểu nữ đa tạ ân cứu mạng!"