Mục lục
Nâng Quan Nhân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hòe mộc hung quan là loại quan tài nguy hiểm bậc nhất được ghi lại trong bối túy, động vào nó phải vô cùng, vô cùng cẩn thận. Lúc đó tôi bị ý nghĩ báo thù lấp đầy, kẻ hại chết cha mẹ và cả Lưỡng Sơn Khê là Hoàng Bì Tử, kẻ hại chết Tam thúc là Diệp Lượng.

Tôi không biết Diệp Lượng có còn sống hay không, nhưng hắn hẳn là mệnh rất lớn. Mặc kệ là Hoàng Bì Tử hay là Diệp Lượng, chỉ với sức của mình tôi thì không thể đấu lại, cho nên nếu muốn báo thù thì tôi cần phải mượn lực lượng khác.

Đi vòng quanh hòe mộc hung quan một lát, tôi thở dài, sau đó bảo Nhiếp Linh lui lại vài bước. Nàng lo lắng nhìn tôi, định nói gì đó nhưng lại thôi, nghe lời lùi lại.

Hòe mộc hung quan nằm ở chính giữa mộ thất, trước thạch đài có bày mấy đồ bồi táng bằng gốm sứ, tuy tôi không biết gì về đồ cổ, nhưng hẳn là chúng rất đáng giá.

Nhưng tiền đối với tôi chẳng phải thứ quan trọng lúc này, tôi liền cầm một cái bình ném xuống đất, rồi nhặt mảnh sứ lên, rạch vào lòng bàn tay.

Mảnh sứ sắc bén cắt qua, lòng bàn tay xuất hiện một sợi chỉ đỏ, sau đó máu bắt đầu tuôn ra. Tôi nén đau nắm chặt tay, nhỏ máu lên cỗ quan tài. Hòa mộc hung quan giống như một miếng bọt biển, máu nhỏ tới đâu thì thấm vào tới đó. Tôi vừa nắm tay nhỏ máu, vừa nói lẩm bẩm: "Nâng quan nhất mạch, nếu có đắc tội, thỉnh xin thứ lỗi!"

Trong bối túy ghi lại, muốn nâng hòe mộc hung quan thì phải dùng máu làm chất dẫn, mới có thể áp chế hung linh bên trong.

Khoảng một phút sau, ước chừng máu nhỏ lên quan tài đã khoảng nửa chén, tôi liền thu lại, chắp hai tay trước ngực, xoa máu đều hai bàn tay, rồi áp vào hai bên sườn quan tài, hét lớn.

"Khởi!"

Khoảnh khắc bàn tay chạm vào hòe mộc hung quan, tôi có thể cảm nhận máu từ vết thương không ngừng bị nó hấp thụ, có điều đây đều nằm trong dự tính của tôi. Đây là cái giá phải trả khi nâng hòe mộc hung quan, tuy rằng tốc độ thẩm thấu không cao, nhưng nếu thời gian dài chắc chắn nó sẽ hút tôi thành cái xác khô, tôi vội bảo Nhiếp Linh đi trước dẫn đường.

Nàng vội vàng gật đầu, xoay người chuẩn bị dẫn đường, đúng lúc tôi định bước theo thì đột nhiên phát hiện trên thạch đài, chỗ mà cái quan tài đè lên có một hình vẽ.

Hình vẽ đó hình tròn, kích thước tương đương với cái mâm, bên trong là những đường cong kỳ lạ, trong lúc tôi đang thắc mắc thì bỗng đất dưới chân chấn động.

Nghe tiếng động, trong lòng tôi lập tức trào dâng một cảm giác bất an, cùng với âm thanh răng rắc, hình vẽ trên thạch đài từ từ chìm xuống, tiếp đó toàn bộ thạch đài nứt ra thành một khe hở.

Không ổn!

Tôi đột nhiên hiểu ra, có vẻ như hòe mộc hung quan đựo đặt ở đây để trấn áp thứ bên dưói thạch đài. Thứ mà phải dùng hòe mộc hung quan trấn áp thì phải hung nhường nào? Tôi rung mình một cái, vội thúc giục Nhiếp Linh: "Đi, đi mau!"

Trong lúc chúng tôi rời đi, khe hở trên thạch đài vẫn không ngừng rộng ra, hơn nữa từ bên trong còn có tiếng xiềng xích va chạm.

Nghe tiếng va chạm này tôi lạnh toát sống lưng, nhưng không dám quay đầu, cõng quan tài rời khỏi mộ thất bằng tốc độ nhanh nhất có thể.

Sau khi rời khỏi, Nhiếp Linh hỏi tôi bên trong thạch đài là cái gì, tôi nói: "Dù là gì đi nữa thì phải dùng hòe mộc hung quan trấn áp, ắt không phải là thứ tốt lành. Chúng ta mau rời khỏi đây thì hơn."

Cõng cỗ quan tài xuyên mộ đạo vừa dài vừa hẹp, Nhiếp Linh dừng lại ở một chỗ trống. Khoảng trống này rõ ràng là do khai quật mà thành, hướng nghiêng lên trên.

Tôi hỏi Nhiếp Linh, ai đào chỗ này? Nàng nói đó là do Tiền Sâm đào. Quả nhiên Tiền Sâm đã từng xuống đây!

Trong lòng tôi tự hỏi một câu, thông đạo Tiền Sâm khai quật này chỉ có thể đủ chỗ cho một người, tôi cõng cỗ quan tài chắc chắn là không vào được. Chỉ còn cách để Nhiếp Linh lên trước, sau đó tôi nhét cái quan tài theo, rồi đến lượt mình chui vào, đẩy quan tài về phía trước.

Toàn bộ quá trình, tôi không rời tay khỏi cái quan tài. Trong bối túy có ghi, nếu nói là dùng máu để áp chế hòe mộc hung quan, thì không chính xác bằng hiến tế, lấy máu tươi làm chất dẫn, bảo trì trạng thái ngủ đông của oán linh bên trong. Nếu đột ngột cắt nguồn cung máu tươi, có quỷ mơia biết chuyện gì sẽ xảy ra.

Đẩy một cái quan tài về phía trước trong đường hầm nhỏ hẹp rất vất vả, mặc dù có âm binh hỗ trợ, nhưng khi bò được lên, do mất máu quá nhiều cùng với mệt nhọc khiến tôi suýt ngất xỉu, đứng trên đất, mặt tối sầm loạng choạng về phía sau.

Nhiếp Linh vội đỡ lấy tôi, ân cần hỏi: "Anh không sao chứ?"

"Vẫn còn tốt!" Tôi cố gắng ngăn mình hôn mê, quan sát bốn phía, nhận ra chúng tôi đang ở giữa một mảnh núi rừng. Ánh trăng treo cao trên đỉnh đầu, bên tai mơ hồ nghe tiếng nước ào ào.

Gần Lưỡng Sơn Khê mà có nước chảy thì chỉ có một nơi, đó chính là Hợp Giác Dương, nhưng vấn đề là Hợp Giác Dương cách Lưỡng Sơn Khê những năm sáu dặm. Như vậy cổ mộ dưới lòng Lưỡng Sơn Khê lớn hơn tôi tưởng tượng nhiều.

Có điều tôi cũng không có thời gian tính đến nhiều chuyện, cõng hòe mộc hung quan, thẳng tiến về Lưỡng Sơn Khê.

Tuy đã rời nơi này khá lâu, nhưng hồi nhỏ tôi và bọn Cẩu Tử mùa hè thường trốn đến đây tắm suối, cho nên đường đi vẫn nhớ như in.

Cõng hòe mộc hung quan đi năm sáu dặm đường núi, lúc tới được Lưỡng Sơn Khê thì tôi đã kiệt sức. Mất máu khiến trước mắt tối sầm, thậm chí bản thân tôi cũng không biết bước tiếp theo mình có ngất xỉu hay không.

Trong Lưỡng Sơn Khê có đám thủ hạ của Diệp Lượng, cho nên tôi không cõng quan tài vào thôn, mà chọn đi vào rừng liễu, chính là nơi đã cùng Tiền Sâm ẩn náu đêm đó.

Vào trong rừng liễu, tôi đã quá mệt, bèn bảo Nhiếp Linh bẻ ít cành liễu rải xuống đất, sau đó đặt hòe mộc hung quan lên. Cây liễu là âm mộc, có tác dụng che mắt quỷ, ngăn cản âm linh.

Buông cái quan tài xuống, cả người tôi tê liệt, lập tức ngã ra ngất xỉu, đến khi tỉnh lại thì trời đã sáng.

Việc đầu tiên tôi làm khi tỉnh lại là nhìn về phía cỗ quan tài, thấy nó vẫn đang im lìm nằm trên đám liễu mới nhẹ nhàng thở ra.

Vết thương trên lòng bàn tay đã được băng bó, hẳn là Nhiếp Linh làm. Lúc tôi tỉnh thì nàng đang gối lên đùi tôi mà ngủ. Trông khuôn mặt đáng yêu khi ngủ của nàng, trong lòng tôi thầm quyết, mặc kệ nàng là người hay ma, đời này tôi sẽ nhận nàng là vợ.

Do đột xuất đuổi theo Diệp Lượng vào núi, chẳng ai chuẩn bị đồ ăn, từ đêm hôm qua tới giờ chưa có gì bỏ bụng, lại còn mất máu, tôi đã đói đến cồn cào.

Đang suy nghĩ xem đi đầu tìm thứ lót dạ thì Nhiếp Linh dụi mắt, ngẩng đầu nhìn tôi, nói: "Anh tỉnh rồi?"

"Ừ!" Tôi đáp: "Dậy đi, anh dẫn em đi tìm đồ ăn."

Tôi sinh ra và lớn lên ở đây, đường nào cũng quen thuộc. Dẫn theo Nhiếp Linh không vào thôn, mà đi sâu vào rừng liễu. Xuyên qua khu rừng thì đến một vùng bình nguyên, vốn dĩ nơi đây là chỗ nuôi sống mấy trăm khẩu Lưỡng Sơn Khê, nhưng đã lâu không có ai chăm sóc, đã trở nên hoang phế. Tôi dẫn Nhiếp Linh vào trong đám cỏ um tùm, tìm được mấy cây dưa chuột, hái ăn, vừa ăn vừa hỏi nàng, trong thôn có động tĩnh gì không.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK