Mục lục
Nâng Quan Nhân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vương Tuyết đến sớm hơn chúng tôi, sở dĩ cô ta ở lại được trong thôn là vì đã dùng thân phận phóng viên trên thành phố, một lý do rất tốt, liền được ở lại nhà trưởng thôn.

Sau khi quay lại Phong Môn thôn, thì trưởng thôn cũng vừa chủ trì tang lễ nhà Cổ gia xong. Vương Tuyết giới thiệu chúng tôi với trưởng thôn, nói rằng chúng tôi là đồng nghiệp trên thành phố. Những năm đó, phóng viên vừa bị tách ra khỏi biên chế của nhà nước, nhưng Phong Môn thôn là một nơi hẻo lánh, ông ta nghĩ chúng tôi là nhân viên nhà nước, đối đãi rất nhiệt tình.

Vương Tuyết giả vờ cầm cuốn sổ tay, hỏi trưởng thôn mấy vấn đề về thủy tinh quan. Trưởng thôn tuy có chút kiêng kị, nhưng vẫn kể hết sự tình cho chúng tôi.

Theo lời trưởng thôn nói thì thủy tinh quan là do Lão Tam của Cổ gia đào được trong một vũng nước dưới đáy sông, toàn bộ cái quan tài kín mít, kỳ lạ nhất là bên trong lại có nước, trong nước có hai con cá vàng óng bơi lội.

Cảnh tượng kỳ quái này lúc đó khiến không ít người tò mò đến xem, mặt khác trưởng thôn nghĩ rằng cỗ quan tài này không may mắn nên sai lão Tam ném trả lại Hoàng Hà. Nhưng lão Tam là kẻ hám tiền, nhất quyết nói đây là bảo bối chính tay mình đào ra, mất bao nhiêu công sức tranh cãi mới mang được nó về nhà.

Không ngờ mang cái quan tài về nhà thì đêm hôm đó liền xảy ra chuyện, giữa trưa hôm sau có người báo với trưởng thôn là nhà lão Tam không đi tham gia nạo vét. Trưởng thôn đến nhà Cổ gia thì phát hiện ba người nhà họ đã treo cổ tự sát trên xà nhà, tử trạng rất kinh khủng.

Còn cỗ quan tài thì đã không cánh mà bay!

Nói tới đây, nét mặt truỏng thôn có phần thương tiếc: "Lão Tam này đúng là không chịu nghe lời khuyên. Cô nói xem, có ai bình thường lại mang quan tài về nhà cất giữ không, chẳng phải tự rước vận xui vào nhà còn gì?"

Sau đó chúng tôi tiếp tục hỏi trưởng thôn vài vấn đề, tuy nhiên ông ta không biết nhiều về chuyện này, cũng không nắm được bao nhiêu manh mối.

Có điều, lão Tam vừa mới đem quan tài về nhà lúc chiều thì ban đêm đã xảy ra chuyện, nếu cũng là người như chúng tôi, đến vì cỗ quan tài thì không thể ra tay nhanh như vậy được. Cho nên vấn đề rất có thể nằm ở Phong Môn thôn, có khả năng người trong thôn lóa mắt vì thủy tinh quan mà động sát tâm.

Tránh thiên quan bề ngoài nhìn như quan tài làm bằng pha lê, người ta lóa mắt vì nghĩ nó ra tiền cũng là chuyện bình thường. Thấy không còn hỏi được gì hữu dụng từ trưởng thôn, chúng tôi cáo từ rời đi, nhân lúc trời tối mà đến nhà Cổ gia.

Ba người nhà Cổ gia đã được hạ huyệt, cho nên trong sân tối om, trước cửa treo vải trắng, hai ngọn đèn lồng trắng toát lay động dưới gió đêm nhìn thật rợn người.

Đứng đầu ngõ quan sát một lúc, theo tôi thời điểm này sẽ chẳng còn ai vào nhà Cổ gia nữa cho nên liền định vào xem. Nhưng vừa bước được mấy bước thì nhận ra Hoàng Bì Tử và Vương Tuyết đều đứng tại chỗ không cử động. Lập tức cảm thấy kỳ quặc, tôi hỏi: "Còn đứng đó làm gì? Đi thôi!"

Hoàng Bì Tử đứng im không trả lời, Vương Tuyết tiến lên vài bước lôi tôi về, đang định hỏi có chuyện gì thì cô ta chỉ tay vào giữ trán tôi, sau đó chỉ chỉ sân nhà Cổ gia.

Lúc cô ta chỉ tay vào giữa hai lông mày, tôi cảm thấy hoa cả mắt, sau đó ngoái vào trong sân thì mới phát hiện có hai cái bóng một cao một thấp đang đứng trước cửa.

Lúc đó căn bản tôi đã trải qua sinh tử cận kề nhiều rồi nên chẳng sợ lắm, nhưng xét thấy hai cái bóng kia hình như không phải con người, vô thức lui về một bước, hỏi Vương Tuyết: "Đó là ai? Lão Tam Cổ gia?"

Vương Tuyết lắc đầu: "Là quỷ sai!"

"Quỷ sai?" Tôi nghe mà sửng sốt, sau đó nhìn chằm chằm hai cái bóng đen, dù gì sau này rất có thể tôi sẽ phải đối mặt với nó, biết một chút vẫn hơn.

Theo lời Vương Tuyết nói thì quỷ sai có thể bắt giữ những u hồn mượn xác, nhưng kỳ lạ là hai tên quỷ sai này lại cứ đứng như trời trồng ở trước cửa Cổ gia.

Đang thắc mắc thì bên trong sân nhà Cổ gia bay ra ba bóng đen, hai quỷ sai lập tức túm lấy rồi biến mất trong màn đêm tăm tối.

"Đi thôi!" Vương Tuyết nói sau đó đi về phía căn nhà.

Thoáng nhìn theo hướng quỷ sai biến mất, tôi cũng vội vàng đi theo cô ta, hỏi: "Chẳng phải cô nói quỷ sai sẽ truy lùng bắt những u hồn mượn xác sao? Sao chúng không bắt cô?"

"Đó chỉ là đám quỷ sai cấp thấp!" Vương Tuyết nói: "Chỉ biết dựa vào sổ sinh tử đi áp giải vong linh mới chết, không cảm giác được sự tồn tại của tôi. Quỷ sai chuyên lùng bắt u hồn mượn xác trên nhân gian cao cấp hơn nhiều, cũng lợi hại hơn gấp bội!"

Nghe Vương Tuyết giải thích tôi chợt cảm thấy âm phủ cũng thật là phức tạp, đều là quỷ sai mà lại còn phân cấp bậc. Mãi đến sau này tôi mới được biết, âm phủ vốn tồn tại theo cách nào.

Thật ra nếu giải thích ý của Vương Tuyết theo cách hiện đại sẽ dễ hiểu hơn một chút, sổ sinh tử là máy vi tính, quỷ sai là trình diệt virus trong máy, u hồn mượn xác là virus còn quỷ sai cao cấp là trình diệt virus được bỏ tiền ra mua để diệt những virus khó phát hiện hơn (mé lão tác giả này giải thích còn rối cmn bời hơn).

Tuy có chút khác biệt, nhưng cơ bản chính là như vậy.

Trong sân nhà Cổ gia tràn ngập mùi rượu hòa lẫn với mùi giấy tiền. Linh đường đã bị dỡ bỏ sang một bên, Hoàng Bì Tử và Vương Tuyết đi vào trong nhà tìm manh mối, tôi vừa định theo vào thì chợt mơ hồ nghe thấy tiếng kêu cứu ở bên ngoài.

Tiếng kêu cứu được gió thổi tới nên nghe rất mỏng manh, tôi kỳ quái quay đầu nhìn thoáng qua Vương Tuyết, sau đó do dự mà bước ra sân theo tiếng kêu.

Rời khỏi sân, tôi theo âm thanh rẽ vào một ngõ nhỏ, đi tới nơi sâu nhất thì phát hiện đó là một miệng giếng.

Chắc giờ bạn đọc ở thành phố chẳng mấy khi được nhìn thấy giếng, thời xưa khi phương tiện chưa có, không phải nhà nào cũng đào được giếng riêng. Thông thường cả thôn dùng chung một cái giếng, cứ sáng sáng là lũ lượt ra giếng gánh nước về nhà, đến tận những năm 80, các vùng nông thôn xa xôi vẫn là phương thức này.

Lúc đó tuy rằng Phong Môn thôn nhà nhà đã khoan giếng áp lực nước, nhưng giếng làng vẫn chưa bỏ, tôi đi tới thì phát hiện tiếng kêu cứu vang lên dưới miệng giếng.

Chẳn lẽ có người ngã xuống giếng? Tôi nhíu mày nhìn xuống lòng giếng, tối om chả thấy gì.

"Có người ở dưới à?" Tôi hỏi.

"Cứu, cứu tôi với, tôi ở dưới!" Bên dưới vang lên tiếng phụ nữ.

"Cô bình tĩnh, tôi cứu cô lên ngay đây!" Tôi hô với người bên dưới một tiếng, sau đó vội vàng chạy về nhà Cổ gia, tìm một sợi dây thừng. Vừa định đi ra ngoài thì Vương Tuyết gọi giật lại: "Anh làm gì đấy?"

"Có người ngã xuống giếng!" Tôi chẳng quay đầu lại mà buông một câu, sau đó cầm sợi dây chạy như bay ra ngoài. Chạy một mạch đến cái giếng, tôi ném sợi dây thừng xuống, nói: "Túm lấy đầu dây, tôi kéo cô lên!"

"Không được, lúc rơi xuống tôi bị thương ở tay, không nắm được dây thừng." Cô gái bên dưới nói.

Tôi nghe vậy thì nhíu mày nghĩ cách, đúng lúc đó Vương Tuyết và Hoàng Bì Tử đã theo tới, tôi đưa sợi dây cho Vương Tuyết: "Giữ chắc, tôi đu xuống."

Đang định đu dây thừng xuống thì Vương Tuyết đột nhiên túm lấy tôi, nói: "Anh làm cái gì đấy?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK