Mục lục
Nâng Quan Nhân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tuy tôi không có ý định quỵt nợ, nhưng vấn đề là tôi chủ động chi là một chuyện, bị lừa lại là một chuyện khác.

Một mình tôi đứng giữa đường, ôm mối nghẹn trong lòng, Chu Nhị Kha này đúng là con quỷ hút máu, tôi đây cực khổ bối quan, 100 vạn vừa cầm trên tay đã bị cô ta đoạt mất.

Tâm trạng bực bội, tôi bắt một chiếc taxi chuẩn bị đi tìm Nhiếp Linh. Lúc chiều Nhiếp Linh đã nhắn địa chỉ cho tôi, mở điện thoại xem xét, tôi bảo tài xế: "Bác tài, phiền anh nhanh lên, tôi đang vội."

Tài xế không nói, khởi động xe. Tôi ngồi ghế phụ trầm ngâm suy nghĩ, định gọi điện cho Nhiếp Linh, nhưng thấy thời gian đã quá trễ, lại thôi, chống cằm nhìn ra ngoài cửa mà ngây ngốc.

Tài xế lái xe xuyên quan đường quốc lộ Nam Kinh, đi thêm nửa tiếng nữa, tôi dần dần có cảm giác không thích hợp. Tuy tôi không quen thuộc ở Nam Kinh cho lắm, nhưng vấn đề là vị trí của chúng tôi vốn ở ven ngoại ô, nhưng tàu xế lại lái thẳng ra khỏi thành phố. Khách sạn Nhiếp Linh ở không đến mức nằm hẳn ở ngoài thành phố chứ?

"Bác tài, có phải là đi nhầm rồi không?" Tôi quay sang hỏi tài xế.

Nhưng đúng lúc tôi quay đầu, tài xế cũng quay sang nhìn tôi, vừa nhìn thấy gương mặt tài xế tôi không khỏi kêu lên một tiếng.

Từ lúc lên xe, tài xế vẫn luôn cúi gằm mặt nên tôi không để ý, giờ anh ta quay đầu mới phát hiện, hai mắt tài xế gần như chỉ là một màu trắng, nhìn qua cực kỳ dọa người.

Tôi kéo tay nắm cửa, định nhảy xuống, nhưng với tốc độ cao như thế này, nhảy ra có không chết thì cũng tàn phế.

Mà đúng lúc này, tài xế lại âm trầm nói: "Đừng có sợ hãi như vậy, sẽ làm tổn hại danh tiếng của nâng quan nhân. Mặt khác, chúng ta đều là bạn cũ, không nên sợ ta đến thế chứ."

"Bạn cũ?" Tôi nghe vậy thì sửng sốt, sau đó nhíu mày nhìn chằm chằm anh ta: "Rốt cuộc anh là ai?"

"Lưỡng Sơn Khê, huyết trì!" Tài xế ngắn gọn nói ra hai địa danh.

Tôi sững người, rồi chợt có phản ứng, lườm hắn, gằn từng chữ một: "Hoàng Bì Tử, ngươi chưa chết?"

"Đúng...ta chưa chết!"

Không chờ hắn nói hết câu, tôi trực tiếp một quyền đấm tới, mắng: "Con mẹ ngươi!"

Lúc đó tôi gần như là hành động theo bản năng, đấm rồi mới sực nhớ ra là hắn đang lái xe. Ai từng lái xe đều biết, trong luca xe đang chạy nhanh, chỉ cần hơi đánh tay lái xe sẽ lật.

May mắn thay là xe không bị lật, chỉ xoay tròn mấy vòng trên đường rồi dừng lại, càng may hơn là trời tối trên đường vămgs xe qua.

Xe ổn định lại, tôi nhẹ nhàng thở phào, Hoàng Bì Tử nhàn nhạt nói: "Không cần kích động như vậy."

"Ngươi con mẹ nó giết cha mẹ ta, hại chết cả thôn!" Tôi oán hận nhìn hắn chằm chằm muốn đánh, nhưng tay giơ lên rồi lại thôi.

"Dừng xe!" Tôi nghiến răng.

"Dừng xe không thành vấn đề!" Hoàng Bì Tử nói: "Ngươi hận ta, ta có thể hiểu. Nhưng ngươi không giết được ta đâu!"

Thật lòng mà nói tuy không muốn thừa nhận, nhưng tôi đối với Hoàng Bì Tử đúng là chả có cách nào giết nó. Bởi trước mặt tôi chỉ là một cái xác do nó thao túng mà thôi.

"Tuy giờ ta không có cách nào giết ngươi, nhưng ta thề thù này sớm muộn gì cũng sẽ báo!"

"Vậy cứ chờ đến lúc ngươi có thể báo thù rồi nói." Hoàng Bì Tử nhìn chằm chằm phía trước, không chớp mắt nói.

Tôi ngồi bên ghế phụ, hít thở sâu mấy hơi, cố hết sức bình ổn lại tinh thần, nhìn hắn rồi nói: "Ngươi rốt cuộc muốn đưa ta đi đâu?"

"Tam Môn Hiệp!"

"Tam Môn Hiệp?" Tôi nhíu mày nói: "Vì sao ngươi muốn đưa ta đến đó?"

"Tới nơi rồi sẽ biết!" Hoàng Bì Tử nhàn nhạt: "Ta cần ngươi giúp ta bối một cỗ quan tài!"

"Bối quan? Ngươi dựa vào cái gì mà cho rằng ta sẽ giúp ngươi?" Tôi cười lạnh.

"Nếu không muốn cô người yêu bé nhỏ của mình phải chết, tốt nhất là nên giúp ta!"

"Tiểu Linh!" Tôi khẽ biến sắc lập tức giơ tay túm cổ áo hắn, cả giận nói: "Ngươi làm gì cô ấy?"

Hoàng Bì Tử nói: "Yên tâm, ta không làm gì cô ấy cả. Lần này tới Nam Kinh ta cũng chưa gặp cô ta. Ta chỉ muốn nói cho ngươi mấy việc."

"Chuyện gì?" Tôi hỏi.

Hoàng Bì Tử đáp: "Lai lịch cô bạn gái của ngươi, chắc không cần ta nói ngươi cũng biết. Mượn xác hoàn hồn tuy có thể giúp cô ta tạm thời sống lại, nhưng suy cho cùng thì vẫn không phải là chủ nhân cơ thể ấy."

Tôi cau mày: "Rốt cuộc là ý gì? Ngươi nói rõ xem nào."

"Cô ta có tên trong sổ sinh tử ở âm phủ, trong phạm vi huyết trì, quỷ sai không thể vào để bắt cô ấy. Nhưng rời khỏi phạm vi huyết trì, ngươi nghĩ cô ta có thể lẩn trốn được bao lâu?" Hoàng Bì Tử quay đầu lại, dùng đôi mắt không có lòng đen nhìn tôi.

"Sổ sinh tử? Quỷ sai?" Tôi cau mày: "Ngươi đang lừa ta?"

"Có phải là ta lừa ngươi hay không, cứ đi tìm người mà hỏi, kể cả hỏi cô ta cũng được." Hoàng Bì Tử nói: "Cứ cho là cô ta có thể trốn 1 năm, 2 năm, nhưng cuối cùng thì cũng bị quỷ sai tìm được thôi."

Sổ sinh tử và quỷ sai mà Hoàng Bì Tử nói mang đầy tính hão huyền, nhưng ngẫm lại cẩn thận, cũng không phải là không có khả năng. Tôi nhìn hắn một lúc rồi lấy điện thoại ra gọi.

Tôi không trực tiếp hỏi tiểu Linh, thứ nhất là không muốn làm nàng lo lắng, thứ hai là sợ nàng không chịu nói thật, cho nên too gọi cho Chu Nhị Kha.

Điện thoại kết nối, Chu Nhị Kha ngáp dài hỏi: "Tiểu tử, anh đừng có nghĩ đến chuyện đòi tiền về, không đời nào tôi trả đâu."

"Không phải chuyện tiền nong!" Tôi đáp.

"À, chỉ cần không phải chuyện tiền nong thì có thể nói chuyện thoải mái."

"Tôi hỏi cô, tiểu Linh mượn xác hoàn hồn, có thể ở nhân gian được bao lâu?" Tôi hỏi thẳng.

"Tiểu Linh?" Chu Nhị Kha dừng một chút, nói: "Anh nói là cô bạn gái kia đúng không?"

"Đúng! Cô đừng giấu tôi, nói thật đi!"

"Nói thật là xem cô ta có thể lẩn trốn được bao lâu!" Chu Nhị Kha chậm rãi nói: "Trên thế giới này có quá nhiều cô hồn dã quỷ, nếu như oan hồn nào cũng có thể mượn xác sống lại, thì thế giới đã sớm lộn xộn. Mỗi một người khi chết đi đều có ghi danh trong sổ sinh tử, quỷ sai sẽ đi tìm!"

"Bắt được thì sẽ ra sao?"

"Bắt được thì mang về âm phủ chứ còn sao nữa! Không phải là giờ anh mới biết điều này đấy chứ?" Chu Nhị Kha nói.

Nghe ngữ khí của Chu Nhị Kha, hình như chuyện này đa số đều biết, nhưng vấn đề là lúc đó tôi thật sự không biết gì. Thậm chí nếu Hoàng Bì Tử không nói cho tôi, có khi chờ đến lúc quỷ sai gõ cửa tôi mới được biết.

"Con mẹ nó!" Tôi nhỏ giọng mắng một câu, sau đó hỏi: "Có cách nào tránh được quỷ sai không?"

"Cái này anh đừng hỏi tôi. Đừng nói là tôi không biết, cho dù có biết cũng không nói cho anh, vậy là trái quy củ!" Chu Nhị Kha nói.

Tôi cả giận: "Quy củ chó má gì?"

"Anh dừng kích động như vậy, âm dương tách biệt, người ma không chung đường, anh không phải là không rõ đạo lý này chứ?"

Tôi gần như hét vào điện thoại: "Tôi không quan tâm cái quy củ chó má nào hết! Tôi chỉ muốn biết cô có biện pháp không?"

"Không có!"

Nghe câu này tôi liền cúp máy, xoay người nhìn Hoàng Bì Tử, hắn nói: "Hỏi rõ rồi chứ!"

"Ngươi có biện pháp?" Tôi nhíu mày.

"Đã tìm tới ngươi, đương nhiên là ta có cách!"

Tôi nghi ngờ nhìn hắn: "Ngay Chu Nhị Kha còn bó tay, ngươi lại có cách?"

"Thứ nhất, ta không biết Chu Nhị Kha là ai, nhưng ta khẳng định cô ta có cách, chẳng qua là không muốn nói cho ngươi mà thôi." Hoàng Bì Tử nhàn nhạt nói: "Thứ cô ấy kiêng kỵ là quy củ, nhưng ta thì không, cho nên nếu muốn giữ lại người yêu, ngươi chỉ có thể hợp tác với ta!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK