Tuy rằng hận Hoàng Bì Tử tận xương tủy, nhưng vì tiểu Linh, tôi cũng chỉ có cách hợp tác cùng nó. Lưỡng Sơn Khê đã bị lửa thiêu sạch, cha mẹ đã chết, tam thúc cũng không còn, cả thế giới này thứ duy nhất tôi còn đó là tiểu Linh!
Tôi sẽ không để bất kỳ thứ gì cướp nàng khỏi tay mình, mặc kệ là quỷ sai hay cái sổ sinh tử chó má gì đó.
Bởi đã có kinh nghiệm vụ huyết trì, cho nên tuy đồng ý hợp tác nhưng tôi yêu cầu Hoàng Bì Tử trước tiên phải nói biện pháp ra đã. Nó cũng chẳng giấu diếm, nói: "Có rất nhiều biện pháp để tránh quỷ sai, nơi chúng ta đang tới có một thứ như vậy!"
"Thứ gì?"
"Tránh thiên quan!" Hoàng Bì Tử nhàn nhạt.
Tôi nghe vậy thì sửng sốt, hỏi: "Đấy là cái gì, cũng là quan tài?"
"Đúng! Là đồ vật của Hoàng Hà lão gia, ngươi chuẩn bị tinh thần cho tốt đi, thứ này không dễ lấy đâu." Nó nói.
Nếu có hứng thú, độc giả có thể lên mạng search một chút, hẳn sẽ tìm được Hoàng Hà thủy tinh quan là cái gì.
Ở thập niên 90, Trung Quốc lúc đó chưa phát triển như bây giờ, hạ lưu Hoàng Hà hằng năm sẽ tiến hành khơi thông. Cái gọi là khơi thông chính là nạo vét, loại bỏ phù sa bị cuốn trôi từ thượng lưu xuống.
Lúc đó không có dụng cụ hiện đại như máy xúc, hoặc có thể nói máy xúc lúc đó còn chưa phổ biến, thông thường đều là mỗi hộ hai bên bờ sông cử ra người nạo vét, ai không muốn làm thì phải bỏ tiền.
Nạo vét lòng sông phải chờ tới mùa khô, nước rút sẽ lộ ra lớp bùn dưới đáy sông, mỗi lần nạo vét sẽ đào được không ít vật lạ, ví như xiềng xích được chôn sâu, cây cổ thụ hay xác rồng.
Tôi cũng không biết lần này sẽ phải đi bao lâu, cho nên vừa rời khỏi Nam Kinh liền gọi điện cho Chu Nhị Kha, nhờ cô ấy chiếu cô tiểu Linh mấy ngày. Cô ta hỏi tôi đi đâu, tôi nói có việc chưa nói lúc này được.
Chu Nhị Kha cũng chẳng hỏi thêm, chỉ nói giúp chăm sóc không thành vấn đề, nhưng tính tiền theo ngày. Lúc đó đầu óc tôi chỉ có tránh thiên quan cho nên cũng chẳng hỏi bao nhiêu tiền, trực tiếp đồng ý.
Đôi mắt tài xế do Hoàng Bì Tử thao túng trông rất dọa người, cho nên trời vừa hửng sáng thì đến lượt tôi lái xe. Thời đó ở Trung Quốc không có nhiều người có xe riêng, cho nên tuy không lái thạo lắn nhưng dọc đường vừa đi vừa dừng cuối cùng cũng tới được Tam Môn Hiệp.
Lúc tới Tam Môn Hiệp thì trời cũng vừa sáng rõ, Hoàng Bì Tử không tiện lộ diện, cho nên một mình tôi phải xuống xe hỏi thăm. Dừng xe vệ đường, tôi vào cửa hàng tạp hóa mua bao thuốc, tiện hỏi thăm về tránh thiên quan.
Thuật ngữ tránh thiên quan chỉ có người hành nghề âm dương biết, những người bình thường đều gọi nó là thủy tinh quan.
Chủ cửa hàng là một người đàn ông ngoài 30, nghe tôi hỏi thăm thủy tinh quan thì thần sắc là lạ nhìn tôi chằm chằm, sau đó xua tay nói không biết.
Lần đầu tới đây, tôi cũng không tiện hỏi nhiều, liền cầm vao thuốc đi ra ngoài. Nhìn sắc mặt chủ cửa hàng thì có thể thấy, thủy tinh quan hẳn là có vấn đề.
Quay về xe, thuật lại cho Hoàng Bì Tử, nó suy nghĩ một chút rồi nói: "Tìm người dân ở đây hỏi chút đi, trước tiên cần biết vị trí cụ thể của tránh thiên quan đã."
"Hỏi một người thì đến ba người nói không biết. Nói cho cùng chính ngươi cũng không biết tránh thiên quan ở đâu đúng không?" Tôi khó chịu nhìn nó.
Hoàng Bì Tử ngước đôi mắt trắng dã nhìn tôi: "Ta cũng là lần đầu tới Tam Môn Hiệp, tin tức khai quật được tránh thiên quan cũng là nghe được ở nơi khác, đương nhiên không biết rồi!"
"Ngươi nghe ai nói?" Tôi hỏi.
Hoàng Bì Tử liếc mắt: "Không liên quan gì đến ngươi."
"Ta không muốn đánh đồng chuyện lại với nhau, nhưng vấn đề là ta mù đường ở đây, ngươi bảo ta đi đâu hỏi thăm?" Tôi bực tức nói.
"Đó là việc của ngươi!" Hoàng Bì Tử nhàn nhạt nói: "Dù sao người cần nó là ngươi!"
"Ngươi..." tôi oán hận lườm nó, sau đó khẽ cắn môi xuống xe, định tiếp tục đi tìm người hỏi thăm. Nhưng vừa bước xuống, tôi đột nhiên nghĩ tới một chuyện, xoay người nói: "Nếu ngươi không có quan hệ gì tới tránh thiên quan, sao lại tìm ta bối quan? Mục đích của ngươi là gì?"
Hoàng Bì Tử không trả lời tôi, cứ ngồi im trên xe. Tôi hừ lạnh một tiếng rồi quay người đi, từng có vết xe đổ ở Lưỡng Sơn Khê, tôi càng phải cẩn thận hơn.
Người ở Tam Môn Hiệp hầu như ai cũng lảng tránh khi nghe nói về thủy tinh quan. Tôi hỏi thăm rất nhiều người, cuối cùng mới nghe được câu chuyện về thủy tinh quan từ một ông già ngồi ven đường.
Ông già nhìn khoảng hơn 60 tuổi, ngồi một mình trên ghế tựa dưới bóng cây, tôi đi tới nói: "Đại gia, cho hỏi thăm chút chuyện."
Ông già nheo mắt nhìn tôi, giọng có chút khàn khàn: "Chuyện gì?"
"Nghe nói Tam Môn Hiệp nạo vét đào ra được một cỗ thủy tinh quan?" Tôi hỏi, thuận tiện quan sát luôn nét mặt của ông già.
Vừa nghe ba chữ thủy tinh quan, cũng giống như những người khác, ông già kỳ quái liếc tôi, nhưng không trực tiếp xua đuổi mà hỏi tôi: "Cậu hỏi chuyện đó làm gì?"
Vừa thấy có hy vọng, tôi giả bộ không có chuyện gì, nói: "Chỉ là tò mò chút thôi. Bác à, thủy tinh quan này rốt cuộc có bộ dạng gì? Bác đã từng gặp qua nó chưa?"
"Đương nhiên là gặp qua!" Ông lão ngồi dậy, chỉ một hướng theo đường cái, nói: "Thôn Phong Môn, thủy tinh quan là thôn đó đào được, ta là người trong thôn, đương nhiên là gặp qua."
"Thôn Phong Môn!" Trong lòng tôi tự nhủ, rốt cuộc cũng hỏi thăm được vị trí cụ thể, liền nói: "Nói vậy thì thủy tinh quan vẫn còn trong thôn?"
"Đã không còn!" Ông lão thở dài: "Lão tam nhà Cổ gia đào được thủy tinh quan, cho rằng nó là bảo bối, liền chuyển nó về nhà. Phải nói hậu sinh này không biết tốt xấu, thứ quan tài không biết tên mà cũng dám để trong nhà, sáng sớm hôm sau, ba người trong nhà đều thắt cổ tự sát, cỗ quan tài cũng biến mất!"
"Biến mất?" Tôi nhíu mày: "Làm sao tự nhiên biến mất được."
Ông lão nói: "Ta cũng không rõ! Dù sao trong thôn đều đồn đại, thủy tinh quan là bảo bối của Hoàng Hà lão gia, Lão Tam trộm đi nó, Hoàng Hà lão gia tức giận liền bắt ba người nhà họ đi."
"Rốt cuộc hình thù cái thủy tinh quan này như thế nào?"
Ông lão dùng đôi mắt vẩn đục nhìn tôi chằm chằm: "Cậu hỏi cặn kẽ như vậy làm gì? Tiểu tử, nghe ta khuyên một câu, đồ vật của Hoàng Hà lão gia không mơ tưởng được đâu, sẽ mất mạng đấy!"
Ông già tuy đã lớn tuổi, nhưng xem ra còn rất minh mẫn, biết tôi có ý với cỗ quan tài nên không chịu nói thêm. Biết có hỏi cũng không được, tôi để lại cho ông lão hai bao thuốc, nói: "Lão gia tử, con chỉ là tò mò, chỉ là tò mò thôi. Bác tiếp tục nghỉ ngơi đi, con đi trước!"