Nói thật, lúc đó trông thấy Diệp Lượng và Trần Tinh, trong lòng tôi có một cảm giác rất khó tả, từ Lưỡng Sơn Khê đến Phong Môn thô , rồi lại qua Bắc Kinh, cả một đường đi mà tôi vẫn không thể trốn được ba chữ Tử Phủ Sơn này. Nghĩ đến đây, tôi bất giác bật cười. Diệp Lượng nhìn tôi, nói: "Đáng cười lắm sao?" Tôi nhún vai: "Không phải là buồn cười, mà chỉ là có chút khồn tưởng tượng nổi, Triệu Hải đúng là một kẻ thực dụng, để đối phó Tôn Nghiêu mà...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.