Diệp Lượng xuất hiện cắt ngang buổi tranh cãi giữa tôi và Nhiếp Linh. Hắn cẩn thận liếc mắt dò xét rồi phất tay, lập tức liền có người đi tới định bắt chúng tôi.
"Đừng chạm vào ta!" Tôi khó chịu hất tên kia ra, sau đó nói với Diệp Lượng: "Tam thúc ta đâu rồi?"
"Tam thúc?" Diệp Lượng sửng sốt một chút, sau đó chợt hiểu ra: "Ý ngươi nói là ngốc lão tam? Muốn gặp lão thì đi theo ta."
Chúng tôi đi theo Diệp Lượng sang sân nhà bên kia, tôi trực tiếp bước vào trong, nhưng kỳ quái là Nhiếp Linh cứ đứng ngoài cửa không chịu vào.
"Đi vào!" Thủ hạ của Diệp Lượng đẩy mạnh Nhiếp Linh một cái.
Sắc mặt Nhiếp Linh có vẻ cổ quái, cứ đứng đó nhìn chằm chằm cái chuông đồng, không muốn đi vào. Diệp Lượng cau mày liếc Nhiếp Linh, hỏi tôi: "Bạn gái ngươi à?"
Tôi lắc đầu không nói, hắn lại vẫy vẫy tay, tên thủ hạ định cưỡng chế Nhiếp Linh đi vào, nhưng đúng lúc Nhiếp Linh bước qua cửa lớn thì chiếc chuông đồng đột nhiên phát ra tiếng kêu.
Keeng!
Tôi nghe rõ ràng tiếng chuông đồng phát ra không giống tiếng kim ngân va chạm, mà lại hơi nặng nề, nhưng vấn đề là làm gì có ai đụng đến nó?
Mà gần như đồng thời với tiếng chuông, Nhiếp Linh chấn động toàn thân, như bị đánh một đòn nặng, cả người bay ngược về phía sau, hai tên thủ hạ đang kéo tay nàng cũng bị lôi theo.
Lúc này thì không chỉ có tôi, ngay cả Diệp Lượng cũng sững sờ, rồi hắn liếc cái chuông đồng, sau đó ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Nhiếp Linh.
Nhiếp Linh bị tiếng chuông chấn văng ra ngoài, ngã mạnh xuống đất, tôi tuy còn giận nàng lừa mình, nhưng vẫn vội lao ra ôm lấy: "Không sao chứ?"
Sắc mặt nàng có chút suy yếu, khóe miệng rỉ máu tươi, nhưng lại cười, nhìn tôi lắc đầu nói: "Em biết anh vẫn quan tâm đến em mà."
"Lúc nào rồi còn để ý mấy chuyện này?"
Trong lúc tôi đang nó thì Diệp Lượng đi tới, chậm rãi nói: "Cái chuông của ta là Chuông Mậu Tuất ở đỉnh núi Tử Phủ, có thể khắc chế các loại âm tà thi linh, thân phận bạn gái ngươi có vẻ không đúng."
Nghe hắn nói vậy thì đầu tiên là tôi sửng sốt, sau đó nhìn Nhiếp Linh trong vòng tay mình. Thực ra tôi đã sớm biết thân phận Nhiếp Linh có vấn đề, nhưng trong lòng vẫn nuôi hy vọng xa vời, tôi thực sự hy vọng nàng là người. Nhưng thực tế phũ phàng vừa hắt cho tôi một gáo nước lạnh.
Nhiếp Linh nằm trong lòng tôi, dịu dàng nói: "Anh nói đúng, em thật là một thứ người không ra người, ma không ra ma!"
Những lời này của nàng khiến trái tim tôi đau nhói, khẽ nói: "Đừng nói linh tinh, anh không để bụng em là người hay là ma!" Sau đó ngẩng đầu nói với Diệp Lượng: "Thân phận bạn gái ta là gì, không liên quan đến ngươi chứ?"
Diệp Lượng nghe thế thì nhàn nhạt nói: "Đương nhiên, ngươi tình nguyện dưỡng quỷ là chuyện của ngươi, không liên quan đến ta. Có chuông Mậu Tuất ở đây, cô ta tuyệt đối không vào được. Cho nên ta sẽ nói ngắn gọn, ta yêu cầu cô ta xuống đất lấy giúp ta một thứ!"
"Xuống đất?" Tôi khẽ cau mày: "Miếu Hoàng Bì Tử?"
"Không phải miếu Hoàng Bì Tử!" Nhiếp Linh từ trong lòng tôi vùng dậy, chỉ vào Diệp Lượng, giọng nói có vẻ yếu ớt: "Ngươi muốn ta xuống huyết trì!"
"Đúng!" Diệp Lượng nói: "Huyết trì ngầm dưới Lưỡng Sơn Khê tích tụ oán niệm của hàng vạn người, đầy rẫy thiết âm trùng. Ta vốn dĩ định bắt ngốc lão tam vào đó, có điều giờ đương nhiên ngươi là lựa chọn tốt hơn!"
Huyết trì!!!
Lần đầu tôi nghe thấy cái từ này là Tiền Sâm nói lúc sắp chết, tôi nhớ ông ta lúc đó nói con rết ngọc đã được rửa trong huyết trì, cho nên Hoàng Bì Tử không đánh hơi được. Nhưng một nhân vật lợi hại như Tiền Sâm đi vò huyết trì mà còn trọng thương trở về, tôi sao có thể để Nhiếp Linh xuống đó? Bởi vậy lập tức kéo nàng ra sau lưng, nói với Diệp Lượng: "Không thể được!"
Diệp Lượng nhìn tôi một cái, phất tay, lập tức liền có hai tên xông lên hung hăng đấm vào bụng tôi, một quyền này đấm thật mạnh, tôi chỉ cảm thấy trong bụng mình đảo lộn, đau điếng, tức thì nằm soài ra đất.
"Tiểu Diệp!" Nhiếp Linh vội vàng đỡ lấy tôi, rồi quay ra nói với Diệp Lượng: "Ngươi biết thân phận của ta rồi đấy, đừng có ép ta!"
"Ép ngươi?" Diệp Lượng cười lạnh một tiếng, khẽ phất tay, lập tức liền có người gõ chuông, Nhiếp Linh như bị trúng đòn nghiêm trọng, rùng mình một cái, hộc máu tươi.
Nàng nói không sai, chúng tôi đúng là không thể đấu lại Diệp Lượng. Vừa lồm cồm bò dậy thì hắn trực tiếp đi tới, đá văng tôi ra.
Tiếp theo, chỉ nghe tiếng hắn cười lạnh với Nhiếp Linh: "Cho ngươi một cơ hội cuối cùng, có đi hay không?"
"Tiểu Linh, đừng đi!"
"Đúng là rượu mời không uống, lại muốn uống rượu phạt!" Diệp Lượng hừ một tiếng, lập tức hai tên thủ hạ liền xông tới đánh tôi túi bụi.
Tôi muốn chống đỡ, nhưng phải thừa nhận, hai tên kia tuyệt đối là người biết võ, vài ba đường quyền đã đánh tôi ngã lăn ra đất, ôm đầu.
Hai tên đó ra tay cực kỳ tàn nhẫn, đánh toàn vào điểm yếu trên người, đau đớn thấu tim khiến trước mắt tôi biến thành màu đen.
"Đủ rồi!" Nhiếp Linh yếu ớt xông lên che chắn cho tôi, lúc đó ý thức tôi đã gần mơ hồ, chỉ nghe loáng thoáng nàng nói với Diệp Lượng: "Ngươi muốn lấy cái gì, ta xuống!"
Bị người khác dùng làm điểm yếu khắc chế Nhiếp Linh, trong lòng tôi trào dâng một cảm giác nhục nhã, nhưng không thể phủ nhận, lúc đó tôi chẳng thể làm gì được, chỉ có thể trơ mắt nhìn Nhiếp Linh đi theo Diệp Lượng, tiến vào sân bằng con đường khác.
Tôi thì bị hai tên thủ hạ xốc nách ném vào trong sân.
Hai tên thủ hạ ra tay thật nặng, tôi bò lê trên đất hồi lâu mới miễn cưỡng ngồi dậy được, chợt phát hiện Tam thúc cũng đang nằm cách đó không xa, bất động.
"Tam thúc!" Tôi cố nén đau đi qua, nhưng vừa chạm vào Tam thúc, toàn thân tôi cứng lại. Cái cảm giác lạnh toát này giống hệt đêm đó ở Lưỡng Sơn Khê, thân thể Tam thúc đã lạnh mất rồi.
"Tên chó chết này!" Tôi gào lên, trực tiếp vọt về phía Diệp Lượng, nhưng lập tức bị hai tên thủ hạ đẩy ngã ra đất. Nhiếp Linh thấy thế vội ngăn chúng lại, nói với tôi: "Đừng kích động!"
"Tên chó này giết Tam thúc rồi!" Tôi oán độc nhìn chằm chằm Diệp Lượng, nghiến răng: "Giữ được rừng xanh thì lo gì không có củi đốt." Nhiếp Linh ôm lấy tôi, ghé tai nói nhỏ: "Nhớ kỹ, chờ em đi xuống dưới, anh lập tức chạy, phải chắc chắn, nhất định không được Diệp Lượng tìm ra anh."
Tôi lúc đó đầy đầu là oán hận, căn bản không chú ý tới những lời Nhiếp Linh nói. Diệp Lượng khinh thường, xoay người nhìn tôi một cái, rồi kêu đám thủ hạ tăng tốc đào.
Hai tên thủ hạ đào chừng 2 tiếng đồng hồ, một tên trèo lên nói với Diệp Lượng: "Diệp ca, đào đến phần tường đá rồi!"
"Dùng thuốc nổ đi!" Diệp Lượng nhàn nhạt sai bảo, rồi quay lại nói với chúng tôi: "Chuẩn bị đi, sắp đến lượt ngươi rồi."
Chỉ thấy một tên thủ hạ mang một cái hòm đen từ trong nhà ra, lấy thuốc nổ ném xuống hố, chờ tên còn lại bò lên, lập tức phía dưới có tiếng nổ lớn, cả cái hố bốc khói trắng.
Khói tan dần, dưới hố lập tức phát ra tiếng lách tách. Nghe âm thanh này, tôi biết ngay là thiết âm trùng, nhưng cùng với cảm giác sợ hãi của tôi là một sự hưng phấn. Ta không đối phó được ngươi, nhưng thiết âm trùng mà xổng ra thì ai cũng không sống được!
Có điều hình như âm thanh dưới hố không nằm ngoài dự đoán của Diệp Lượng, mặt hắn đầy vẻ bình thản, vẫy tay với tên đứng cạnh chuông.
Đám thiết âm trùng đen kịt bắt đầu men theo miệng hố bò lên, đúng lúc này, chỉ nghe keeng keeng một tiếng trầm đục vang lên, đám thiết âm trùng như gặp thiên địch, lũ lượt lui vào trong hố.