Tôi dụi mắt, thở phào nhẹ nhõm, tự nhủ mình có vấn đề. Dân bản miền núi nên dày dặn kinh nghiệm, nói chung nhà nào cũng sẽ có sẵn một phích nước nóng, chủ yếu dùng để giữ nhiệt.
Nước trong phích chắc là do mẹ mới nấu hôm qua, nên đổ vào cốc còn bốc khói nghi ngút, tôi khát tới mức chẳng chờ được, chạy vào bếp múc một bát nước lã để uống.
Chính mình cũng tự hỏi, tại sao lúc đó lại khát tới như vậy, nhưng cũng chẳng bận tâm, xoay người trở vào nhà đi ngủ.
Có điều, lúc chuẩn bị về phòng, chợt phát hiện đèn trong phòng cha mẹ vẫn sáng, cả hai đều xuất thân bần hàn, rất tiết kiệm chắc chắn không bao giờ để đèn cả đêm.
Tôi thầm nghĩ, hay là họ còn còn thức, liền chạy tới đẩy cửa. Thậm chí cha mẹ tôi còn không đóng cửa.
Nhưng họ lại đang nằm trên giường, ngủ từ lúc nào rồi, tôi tự lẩm bẩm sao ngủ mà cũng không tắt đèn, liền đi vào định tắt công tắc.
Có điều vừa sờ tới công tắc đèn, tôi chợt ý thức một vấn đề, cha mẹ mình già cả như vậy, ngủ đều không sâu, sao tôi đi vào mà không ai phát hiện?
Hơn nữa cả hai nằm trên giường rất yên ắng, chẳng hề nhúc nhích, mọi hôm cha tôi ngáy to lắm cơ mà?
Tôi chần chừ, đứng cạnh giường lay lay cha mình, nói: "Cha ơi, dậy đi!"
Nhưng bất luận tôi có lay thế nào thì hai người cũng không hề có dấu hiểu tỉnh giấc, lúc này dần dần tôi nhận ra có điều gì đó không đúng; tuy hai người nhắm mắt, nhưng mí mắt vẫn động đậy.
Căn phòng im ắng đến khủng khiếp, sự yên tĩnh này khiến tôi không thở nổi, nhưng đúng lúc này đột nhiên cha mẹ lại ngồi dậy, trố mắt nhìn tôi.
Sửng sốt, tôi lui về phía sau mấy bước, chợt nhìn thấy cô bé cầm đèn lồng đứng sau lưng họ, đang mỉm cười với tôi. Không thể chịu được nữa, tôi xoay người chạy ra ngoài.
Chẳng biết bây giờ đã là mấy giờ, bên ngoài lạnh căm căm, cả thôn vắng lặng đến đáng sợ.
Lúc đó tôi ý thức được rằng, chỉ sợ mình đã bị thứ gì đó không sạch sẽ quấn vào từ nghĩa địa, cho nên muốn đi tìm Tiền sư phụ, thì chợt sau lưng vang lên tiếng gọi: "Tiểu Diệp tử, đêm hôm không ngủ sao lại đi ra ngoài?"
Trông thấy cha đang với tay lên công tắc điện ở cửa nhìn mình chằm chằm, trong lòng tôi nghĩ cuối cùng cha cũng tỉnh, có điều chuyện vừa rồi không biết có nên nói cho ông ấy không, liền giả vờ nói là muốn ra ngoài hít thở không khí.
Tôi còn có thể làm gì khác, chẳng lẽ nói với ông rằng mình vừa trông thấy ma?
"Còn trẻ sao lại có tâm sự như vậy, mau về phòng đi, bên ngoài lạnh lắm."
Lúc này tôi mới nhận ra mình chỉ mặc độc chiếc quần đùi, làm sao đi tìm Tiền sư phụ được, đành trở vào trong.
Vào tới trong nhà, mẹ cũng đã tỉnh, ngáp ngắn ngáp dài đi ra từ nhà vệ sinh, cả hai đều chẳng hề hay biết chuyện vừa rồi, tôi phần nào nhẹ nhõm, nghĩ nhất định mai sẽ đi tìm Tiền sư phụ.
Về phòng, tôi nằm trên giường nhưng không dám ngủ, vì sợ một khi nhắm mắt sẽ lại thấy bé gái cầm đèn lồng xanh, cho nên thức một mạch tới khi gà gáy.
Trong phòng cha mẹ có tiếng lục đục rời giường, hai người đã quen với cuộc sống vất vả, tuổi này rồi mà vẫn không chịu được nhàn rỗi, luôn dậy rất sớm.
Nghe tiếng hai người dậy một lúc, đột nhiên mẹ tôi kinh ngạc la lên: "Lão diệp, ông mau ra đây xem, đây là cái gì?"
Nghe tiếng mẹ nói, tôi tức khắc giật mình, vội bật dậy mặc quần áo lao ra ngoài, thấy hai người đang đứng ở sân, nhìn chằm chằm vào thứ gì đó.
Bởi trời chưa sáng hẳn nên tôi không nhìn rõ, lại gần thì nghe cha nói: "Tối qua Tiểu Diệp tử ra ngoài đi dạo, chắc là dấu chân của nó."
Mẹ nói: "Đừng hàm hồ, dấu chân nó sao lại nhỏ như vậy được?"
Nhà ở nông thôn không lát gạch hay đổ xi măng, thường chỉ dùng đất nện, đi lại nhiều năm thì rất bằng phẳng, chỉ đôi chỗ có vết lồi lõm.
Sau khi tôi tới nơi thì trông thấy trên mặt đất mờ mờ có một hàng dấu chân kéo dài từ bên ngoài vào cửa chính. Vết chân rất nông, chỉ có một lớp, hình như là do tàn tro để lại.
Tôi phải giải thích một chút phong tục ở quê, nói chung là trong làng có đám tang thì nhà nào cũng rắc một lớp tro bếp trước cửa. Theo như tổ tiên truyền lại thì là chắn quỷ, không chắn thần.
Đêm qua nhà Hồ gia có tang, tro này chắc hẳn là do cha mẹ tôi rải, dấu chân này thông từ ngoài vườn vào tận cửa, tuy rằng đêm qua tôi có ra ngoài nhưng đây chắc chắn không phải dấu chân của tôi.
Dấu chân này càng nhìn càng giống chân của bé gái tầm 7, 8 tuổi, hơn nữa còn là chân trần.
Trong đầu tôi không tự chủ, hiện ra hình ảnh bé gái cầm đèn lồng, trong lòng chợt nảy ra một ý, liền trực tiếp chạy về hướng nhà trưởng thôn. Cha tôi thấy vậy thì hô lên sáng sớm đi đâu, tôi thuận miệng đáp một câi tới nhà trưởng thôn.
Đêm qua lúc từ nghĩa địa về đã rất khuya, nhất định Tiền sư phụ sẽ không rời đi ngay, có khả năng vẫn ở trong nhà trưởng thôn.
Lúc này trời đã tờ mờ sáng, trên đường chẳng có bóng người nào, tôi trong đầu chỉ nghĩ tới đi gặp Tiền sư phụ, không để ý chỗ ngoặt, đụng phải một người, ngã phịch xuống đất.
Xoa ngực đứng dậy, tôi nhận ra đây là lão Tam đầu thôn, người này tuổi ngang hàng với cha tôi, nhưng từ khi tôi sinh ra đã thấy ông ta ngây ngây ngốc ngốc.
Theo lời cha kể, hồi nhỏ lão Tam đi lạc vào rừng, trưởng thôn và mọi người phải đi tìm ba ngày ba đêm mới thấy. Thế nhưng đáng tiếc là khi tìm thấy thì ông ta đã thành người mất trí, chạy chữa mãi cũng không khỏi.
Ban đầu là cha mẹ lão Tam nuôi dưỡng, sau này hai người chết đi thì người trong thôn thay nhau nuôi nấng, mỗi nhà luân phiên đưa cơm, không để ông ta chết đói.
"Tam thúc, ông không sao chứ, mau đứng dậy." Tôi đi qua đỡ lão Tam.
Lão Tam miệng đầy nước dãi, nhìn tôi cười hắc hắc, tôi cũng chẳng để tâm, tiếp tục chạy tới nhà trưởng thôn.
Nhà trưởng thôn nằm ở phía Đông, còn nhà tôi ở phía Tây, muốn tới đó phải đi qua toàn bộ chiều dài thôn, cho nên tốn rất nhiều thời gian.
Lúc đầu tôi chỉ nghĩ làm sao thật nhanh tìm được Tiền sư phụ, nhưng bị lão Tam đụng ngã một cái, tôi dần chạy chậm lại. Sơn thôn rất nghèo, cho nên hầu hết mọi người đều đặc biệt chăm chỉ, sao trời đã sáng mà trên đường làng chẳng thấy bóng người???
Càng thêm quỷ dị, đó là chó trong thôn chẳng hề có tiếng sủa, yên ắng đến ghê người.
Hai bên đường cửa giả đóng chặt, một chút âm thanh cũng không có, trong lòng tôi rờn rợn, mang theo cảm giác này tới tìm trưởng thôn, thì thấy cửa nhà đang mở.
Tôi cảm thấy kỳ quái, thứ đập vào mắt đầu tiên là con chó đang co quắp trong sân.
Sơn thôn không có bất cứ giống cho quý nào, toàn bộ đều là chó nhà Trung Quốc, con chó nhà tôi nuôi cũng là con của chó nhà trưởng thôn.
Hơn nữa, trong sân ngoại trừ con chó đang nằm, thì tất cả số gà vịt cũng chết hết, tôi nhìn đám xác mà da đầu tê dại.
Đối mặt với tình cảnh này, nhất thời tôi không dám bước vào, chỉ đứng ngoài cửa gọi to: "Thôn trưởng, tam gia gia, đã dậy chưa?"
Tôi gọi liền mấy câu thì cửa mở, thôn trưởng đi dép lê ra ngoài, trông thấy tình hình ở sân nhà thì lập tức hoảng sợ.
Tôi thì thấy trưởng thôn không bị làm sao thì cũng có chút thở phào, cả nhà trưởng thôn không việc gì, chỉ có vật nuôi trong nhà là chết hết.
Lúc trưởng thôn nhìn thấy tình cảnh trong sân thì sắc mặt lập tức trở nên cổ quái, đáng lẽ lúc đó tôi nên nhận ra điều quỷ dị này, nhưng trong lòng nôn nóng gặp Tiền sư phụ nên không để ý.
Từ miệng trưởng thôn, tôi được biết Tiền sư phụ đã đi từ đêm qua, tôi liền thấy nản chí.
Trưởng thôn gọi vợ ra dọn dẹp sân vườn, còn mình thì vội vã rời đi. Tôi cũng quay lưng trở về, trên đường phát hiện gần như tất cả vật nuôi trong thôn đã chết hết.
Sở dĩ nói vậy là bởi vật nuôi nhà tôi không chết. Điều này khiến tôi lạnh sống lưng ý nghĩ lớn nhất trong đầu là hay Tiền sư phụ đã sớm biết chuyện này sẽ xảy ra nên mới rời đi lúc nửa đêm.
Tiền sư phụ đã đi, vấn đề trong đầu tôi chẳng còn biết nói với ai, cả ngày cứ ở yên trong nhà không biết làm sao.
Đêm qua toàn bộ vật nuôi trong thôn đều chết hết, nên hôm nay đặc biệt ồn ào. Mà nhà tôi lại chẳng xảy ra chuyện gì nên có nhiều người đã tới hỏi đông hỏi tây.
Cha mẹ đối với chuyện này cũng mờ tịt, chẳng hiểu có chuyện gì xảy ra.
Tới giữa trưa thì Cẩu Tử chạy đến nhà tôi, lo lắng hỏi liệu chuyện này có liên quan tới trường minh đăng bị tắt không?
Tôi nói: "Giờ ngươi mới biết sợ à?"
Cẩu Tử than: "Ta làm sao biết được chuyện này sẽ xảy ra?"
Lúc đó chính tôi cũng chẳng hiểu gì, đừng nói tới việc trả lời Cẩu Tử, cho nên hắn chỉ ngồi nói mấy câu rồi đi. Tới chiều, nghe cha nói trưởng thôn có mời một thầy phong thủy về, tôi lập tức tới nhà ông ta.
Việc chó gà trong thôn chết tạm chưa bàn tới, nhưng đứa bé cầm đèn lồng xanh vẫn luôn là tảng đá trong lòng tôi.
Lúc tới nhà trưởng thôn, trong sân đã tụ tập khá đông người, chật kín. Có mấy thanh niên còn đứng trên tường nhà trưởng thôn, Cẩu tử vẫy tay gọi tôi: "Tiểu Diệp tử, ở đây!"
Tường nhà trưởng thôn khá cao, tôi trèo lên thì thấy giữa sân có một người đàn ông mặc đạo bào. Trong sân rất đông, tôi vểnh tai cũng chẳng nghe được đạo sĩ đang nói gì, cho nên đành từ bỏ, thuận tay lấy điếu thuốc Cẩu tử đưa cho, hút một hơi rồi hỏi bọn chúng tình hình ra sao.
Cẩu tử ngậm điếu thuốc, nói bọn chúng cũng vừa mới tới. Lát sau, chỉ thấy đạo sĩ nói với trưởng thôn câu gì đó, trưởng thôn liền hướng về mọi người hô lớn: "Tất cả ai về nhà nấy, tụ tập ở đây làm gì?"
Ở Lưỡng Sơn Khê này thì trưởng thôn vẫn tương đối có tiếng nói, chẳng bao lâu đám người trong sân đã giải tán hết, tôi với đám Cẩu tử cũng chuẩn bị rời đi, đột nhiên trưởng thôn vẫy tay: "Mấy tiểu tử kia, lại đây!"
Nghe thấy trưởng thôn gọi, chúng tôi kinh ngạc, nhìn nhau rồi nhảy xuống sân. Chờ chúng tôi đi tới, ông ta nhìn chằm chằm vào bọn Cẩu tử, trực tiếp hỏi: "Mấy tiểu tử này, giờ hãy thành thật nói cho ta biết, trường minh đăng rốt cuộc tắt hay không tắt?"