Điều kiện đơn giản này tôi dễ như trở bàn tay liền có thể làm được, nhưng khi tôi đồng ý với điều kiện thứ nhất của hắn thì bức tường phòng vệ tâm lý đã sụp đổ.
Bị người khác ép làm việc là rất khó chịu, nhưng trong tình huống lúc đó tôi không có dũng khí cự tuyệt. Bởi vì tôi quá mong gặp lại cha mẹ.
Việc của nửa năm trước không lúc nào tôi quên, nếu lúc đó mình không rời đi, như vậy dù chết cũng có thể được chết cùng cha mẹ. Hẳn là hai anh em Vương Tiểu Long đã chuẩn bị để xuống đất từ trước khi vào núi, trong ba lô là toàn bộ nhu yếu phẩm cần thiết.
Tôi vốn dĩ cho rằng lần này chỉ mình mình đi xuống, nhưng không ngờ là cả đám Diệp Lượng cũng cùng xuống.
Vẫn là thông qua con đường lần trước chúng đào, sau khi đu dây thừng xuống, Diệp Lượng quay người hỏi Hoàng Bì Tử: "Hướng kia?"
Hoàng Bì Tử không trả lời, mà đi thẳng vào trong mộ đạo, thấy vậy tôi cũng chỉ có thể đi theo.
Hoàng Bì Tử tu luyện mấy trăm năm trong núi, đã ra vào nơi này không biết bao nhiêu lần. Nó dẫn chúng tôi lướt qua mấy gian mộ thất, tôi vốn cho rằng đường vào huyết trì là bên dưới hòe mộc hung quan, nhưng không nghĩ tới nó lại dừng ở một gian mộ thất, chính giữa là một cái quan tài đá.
Diệp Lượng bật đèn pin quét quanh mộ thất, hỏi: "Đường vào ở đâu?"
Hoàng Bì Tử chỉ cái quan tài đá: "Chỗ này." Vừa dứt lời, Diệp Lượng vẫy vẫy tay, hai huynh đệ Vương Tiểu Long liền bước tới hợp lực đẩy nắp quan tài ra.
Bên trong thạch quan trống rỗng, nhưng dưới đáy có một cái động lớn, hẳn là do Hoàng Bì Tử đào. Tôi cầm đèn pin soi bên trong một chút, đường vào này là góc nghiêng, mà cửa động lại rất nhỏ, chỉ vừa một người chui vào.
Nhìn đường hầm hẹp như vậy tôi nhíu mày, đúng lúc đó thì cơ thể Tam thúc bỗng cứng đờ ngã ra đất. Đang kỳ quái thì phía dưới quần áo Tam thúc chui ra một con chồn, nó nhanh như chớp chui vào huyệt động.
"Vào đi!" Diệp Lưởng đẩy tôi một cái.
"Không cần phải giục!" Tôi lườm hắn: "Hoàng Bì Tử hại chết mọi người ở Lưỡng Sơn Khê, bao gồm cả trưởng thôn. Giờ ngươi lại hợp tác với nó, ngươi còn là con người không?"
"Nó cũng giết cha mẹ ngươi mà." Diệp Lượng nhàn nhạt nói: "Chẳng phải ngươi cũng muốn tiến vào cùng bọn ta sao, đừng vô nghĩa nữa, mau xuống đi."
Huyệt động là do Hoàng Bì Tử đào, với thân hình của nó đương nhiên là chui vào thoải mái, nhưng vấn đề chúng tôi đều là con người, lúc chui vào tôi cảm giác nó còn hẹp hơn cái động mà Tiền Sâm đào, mà góc độ còn tương đối dốc.
Tôi bò không lâu lắm thì cảm giác trước mặt biến thành màu đen, nhưng vì Diệp Lượng cứ ở đằng sau thúc giục nên cũng chỉ có thể cắn răng mà bò tiếp. Cũng may là huyệt động không dài lắm, bò khoảng nửa tiếng thì lòng động phía trước chợt mở rộng thông suốt.
Tôi nhảy ra khỏi đường hầm, bật đèn pin soi xung quanh, phát hiện vị trí mình đứng là một hang động đá vôi ngầm, phạm vi phải rộng cỡ một sân bóng đá.
Toàn bộ hang động đầy những cột đá ngất ngưởng, có cột cao phải 2m, Hoàng Bì Tử đang ngồi xổm bên cạnh một cây cột nhìn tôi chằm chằm.
Tôi xuống không được bao lâu thì đám Diệp Lượng cũng lần lượt nhảy ra, hắn đánh giá một chút cái hang động, không khỏi ồ lên một tiếng, nhưng vẫn chưa nói gì.
Từ lúc rời khỏi thi thể Tam thúc, Hoàng Bì Tử đã không còn có thể nói, nó chỉ dùng chân trước ra hiệu cho chúng tôi đi theo.
Những cột đá trong hang động phẩm chất cũng không tương đồng, dáng vẻ không giống là nhân tạo. Trên các cột đá có những sợi xích màu đen to cỡ cổ tay nối với nhau, thoạt nhìn dày đặc như mạng nhện, tôi không khỏi cau mày.
Tình hình trước mắt cho tôi một cảm giác, hình như bên trong đang phong tỏa một thứ gì đó đáng sợ. Ngang qua tới gần, tôi giơ tay sờ thử sợi xích, lạnh ngắt, tình trạng oxy hóa cũng khá nghiêm trọng, chắc hẳn là đã tồn tại rất lâu.
Dưới hoàn cảnh đó, trong lòng tôi trào dâng một cảm giác chẳng lành, nhưng việc đã tới nước này, tôi cũng chẳng còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể căng da đầu mà đi theo.
Cẩn thận chui qua dãy xiềng xích như mắc cửi, chúng tôi được Hoàng Bì Tử dẫn theo đã tới gần bên trong. Đi đại khái hơn 10p, cuối cùng chúng tôi cũng tới nơi cần đến. Huyết Trì!
Vốn tôi cho rằng huyết trì mà Diệp Lượng nói sẽ có dạng một cái ao, bên trong chứa đầy máu tươi, nhưng khi chính mắt gặp nó, tôi mới phát hiện nơi này không như mình tưởng tượng.
Ao thì đúng là có ao, đại kháu kích cỡ như một bể bơi nhỏ, nhưng bên trong không phải máu mà là nước. Nước còn rất trong, soi đèn pin vào có thể nhìn thấy đáy.
Ở giữa ao là một cái quan tài toàn thân bằng vàng, phản chiếu ánh đèn pin chói mắt. Trong bối túy có ghi, hoàng kim quan thường là bậc đế vương mới có tư cách sử dụng, tôi rất lấy làm lạ, tại sao ở một vùng hoang vu nghèo nàn như này lại có một cỗ kim quan?
Khi trông thấy cỗ quan tài, hai mắt Diệp Lượng sáng lên vẻ thèm muốn. Rốt cuộc cỗ quan tài này có gì đặc biệt mà khiến hắn có phản ứng như vậy?
Theo tôi thấy thì giá trị lớn nhất của cỗ kim quan này có lẽ chỉ là bán lấy tiền.
Bốn phía cái hồ có những đường đá nhỏ thông với cỗ quan tài, Hoàng Bì Tử đã chạy lên trước, Diệp Lượng và hai huynh đệ họ Vương cũng nối gót theo sau. Tôi sửng sốt một chút rồi cũng vội vàng đi theo.
Tới gần cỗ kim quan, thứ đầu tiên tôi chú ý là tòa thạch đài phía trước nó, trên cái bệ đá bóng loáng có mấy chỗ lõm hình dạng khác nhau, dường như có thứ gì đó đã được khảm vào.
Đánh giá từ vẻ bên ngoài, những thứ bên trong có vẻ là hoa, chim, cá, côn trùng...
Thấy những vết lõm bị thiếu hut, trong đầu tôi không khỏi hiện lên hình ảnh con rết ngọc. So sánh hình dạng nó với lỗ hổng trên bệ đá thì đúng thật là giống nhau.
Xem ra cái gọi là bảo bối trên tay Hoàng Bì Tử, chính là lấy được từ bệ đá này.
Trong lòng tôi tự nhủ một câu, đếm thử thì thấy có 12 đồ vật trên bệ đá, tất cả đều đã bị lấy đi. Đúng lúc này thì Diệp Lượng mở miệng nói với Hoàng Bì Tử: "Chẳng phải ngươi nói là không lấy ngọc quy, sao ở đây không có?"
Hoàng Bì Tử đang ngồi xổm trên bệ đá, ánh mắt cũng lộ ra vẻ khó hiểu.
Nhìn bộ dạng thì có vẻ nó cũng đang bất ngờ về chuyện này, nhưng bản thân là một yêu quái tu luyện mấy trăm năm, chẳng ai dám khẳng định có phải nó đang giả vờ hay không.
Diệp Lượng tâm tình bất định nhìn chằm chằm Hoàng Bì Tử mấy lần, cuối cùng hừ một tiếng quay đầu nhìn tôi, chỉ cỗ kim quan nói: "Tới lượt ngươi."
"Bối quan không thành vấn đề." Tôi nói: "Nhưng ngươi nghĩ sẽ đi ra ngoài bằng cách nào? Đường vào hẹp như vậy, ta cõng quan tài ra kiểu gì?"
"Cái này ngươi không cần suy nghĩ!" Diệp Lượng nói: "Chỉ cần ngươi cõng được cỗ kim quan lên, ta tự nhiên có cách đưa ngươi ra ngoài."
Toàn thân quan tài chế tạo bằng vàng, trọng lương không phải thứ mà quan tài bình thường có thể so sánh. Cho dù tôi được truyền thừa nghề nâng quan, nhưng nói thật có cõng được nó lên hay không tôi không dám chắc.
Nhưng việc đã tới nước này, tôi căn bản cũng chẳng có đường lựa chọn, thôi thì thử một lần xem sao. Đi vòng quanh cỗ quan tài, tôi khẽ cắn môi nói với Hoàng Bì Tử: "Ta hy vọng ngươi đã nói sẽ giữ lời!"
Hoàng Bì Tử không thể nói chuyện, chỉ đứng trên bệ đá gật đầu, Diệp Lượng nói: "Chỉ cần ngươi giúp ta cõng cỗ kim quan ra ngoài, tất cả đều xong xuôi!"
"Xong xuôi con mẹ nhà ngươi!" Tôi thầm chửi một câu, sau đó đứng trước cỗ quan tài, hít sâu một hơi, trong lòng mặc niệm khẩu quyết triệu hoán âm binh. Đột nhiên bên trong cỗ quan tài vang lên một tiếng thì thầm.