Bất luận tôi có nói thế nào, Nhiếp Linh vẫn khăng khăng đòi theo, nếu cứ dây dưa đám người kia sẽ đi xa mất, nên tôi đành gật đầu đồng ý.
Do chúng tôi không có chuẩn bị trước, xe cũng không có đèn pin, chỉ có thể lần mò đường núi. Cũng may là đêm nay trăng rất sáng, bên cạnh đó con đường này tôi tương đối quen thuộc.
Để tránh bị đám người đi trước phát hiện, tôi luôn duy trì khoảng cách an toàn, chúng dùng đèn pin soi đường nên cũng không sợ mất dấu. Cứ như vậy lần mò theo khoảng 2 tiếng đồng hồ, đám người này quả thật mang Tam thúc về Lưỡng Sơn Khê. Tôi và Nhiếp Linh tiến vào từ một hướng khác.
Việc ở Lưỡng Sơn Khê đã xảy ra cả năm trời, trông thấy ngõ nhỏ quen thuộc, tôi mơ hồ vẫn còn trông thấy khắp nơi là xác chết.
"Anh không sao chứ?" Nhiếp Linh thấy tôi ngẩn người thì huých huých một cái.
Tôi hít một hơi thật sâu, lắc đầu nói: "Không sao!"
Đám người sau khi mang Tam thúc vào thôn thì chiếm cứ một căn nhà, tôi suy nghĩ một chút liền dắt Nhiếp Linh trốn vào một căn nhà không xa bọn chúng. Sau đó bảo nàng chờ trong sân, mình thì trèo lên nóc nhà để theo dõi động tĩnh đám người.
Tôi phát hiện, đám người này hình như đã định sẵn sẽ ở lại đây, thậm chí còn đốt lửa, bắt đầu nấu nước. Đếm qua thì đám người này ít nhất phải mười mấy tên, có điều khoảng cách xa quá, tôi không thấy Tam thúc đâu. Xem ra chúng tạm thời chưa có ý định rời đi, liền tụt xuống. Nhiếp Linh hỏi tôi: "Sao rồi?"
"Nhìn bộ dạng này hẳn là tối nay chúng sẽ ở lại đây." Tôi đáp: "Chỉ sợ đêm nay chúng ta cũng phải ở lại.
Nhiếp Linh ôm lấy cánh tay tôi cười nói: "Chỉ cầu có thể được ở cùng anh, nơi nào cũng không quan trọng."
Nếu là lúc bình thường, một đại mỹ nữ nói vậy với tôi, khả năng tôi sẽ hưng phấn 3 ngày chưa hết. Nhưng giờ trong lòng tôi đang lo lắng cho Tam thúc, thật sự không có tâm trạng, liền dắt Nhiếp Linh đến góc tường, ngồi xuống.
Tiết trời mùa hè oi bức, chúng tôi ngủ ngoài trời không thành vấn đề. Tôi suy nghĩ về thân phận đám người này, mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi. Sáng sớm hôm sau, người đánh thức tôi là Nhiếp Linh. Nàng chỉ ra bên ngoài, nói: "Hình như đám người kia có động tĩnh."
Vừa nghe, tôi vội bò dậy, lao lên mái nhà quan sát. Đêm qua trời quá tối nên tôi không để ý, thì ra đám người này vào núi, mang theo một cái chuông. Chính là loại chuông bằng đồng thau hay dùng trong các buổi tế lễ thời phong kiến. Có điều nó không lớn lắm, theo tôi nghĩ thì chỉ một người cũng có thể nhấc nó lên.
Động tĩnh mà Nhiếp Linh nói, là đám người này đang dùng dây thừng treo cái chuông lên. Tôi có chút khó hiểu, không biết đám người này vào thôn còn mang theo chuông làm gì?
Sau khi treo cái chuông lên, chúng bắt đầu đào hố trong sân, tôi nhìn mà ngu ra, tốn công tốn sức mang cái chuông vào, sau đó lại đào hố, những người này muốn làm gì?
Do trời đã sáng, sợ bị chúng phát hiện, tôi vội bò xuống, nói sự việc cho Nhiếp Linh. Nàng đăm chiêu suy nghĩ, tỏ vẻ chính mình cũng không hiểu.
Thực ra ban đầu tôi nghi ngờ đám người này vì miếu Hoàng Bì Tử mà tới đây, nhưng vấn đề là cái miếu đó không ở trong Lưỡng Sơn Khê mà ở trong núi. Đám người này đào hồ trong Lưỡng Sơn Khê để tìm cái gì?
Có điều suy nghĩ một chút thì tôi đột nhiên phản ứng, còn nhớ Tiền Sâm từng nói, trong Lưỡng Sơn Khê có một hố vạn người, chẳng lẽ mục đích của chúng là thứ này?
Nghĩ tới thiết âm trùng trong hố vạn thi, sau lưng tôi toát mồ hôi lạnh, những người này không biết nguy hiểm là gì à, nếu như đào thiết âm trùng trong vạn thi hố ra, chỉ sợ kể cả chúng tôi, chẳng có ai chạy thoát.
"Không được, không thể để chúng đào như vậy, đào ra thiết âm trùng thì toi đời!" Tôi khẽ cắn môi, định trực tiếp chạy tới ngăn cản đám người.
Thấy tôi đi ra cửa, Nhiếp Linh chạy theo giữ chặt tôi, nói: "Anh đi đâu?"
"Anh đi ngăn bọn chúng lại!" Tôi nói: "Vạn nhất đào ra thiết âm trùng thì rất phiền toái."
"Việc ở đây có thiết âm trùng, chắc chắn Tam thúc của anh cũng biết, nhưng giờ bọn chúng vẫn dám đào." Nhiếp Linh nói: "Vậy chứng tỏ chúng căn bản không có sợ, hoặc đã có biện pháp đối ứng. Giờ anh qua đó không những không thể ngăn cản, mà còn để mình dính vào!"
Tôi suy nghĩ một chút, Nhiếp Linh nói đúng là có lý, nhưng giây tiếp theo lại giật mình, nhìn chằm chằm Nhiếp Linh, hỏi: "Sao cái gì em cũng biết như vậy?"
Nhiếp Linh chần chừ một lát, nói: "Đoán!"
"Đoán?" Tôi hơi nhướn mày: "Cứ cho lần này là em đoán, vậy thì vì sao chúng ta vừa đi thì đám người này mò tới nhà anh. Có phải em biết chuyện gì không?"
Tuy tôi có chút hoài nghi Nhiếp Linh, nhưng nói chuyện ngữ khí không nặng, vậy mà nét mặt nàng bỗng lạnh xuống, hỏi: "Anh không tin em?"
"Anh đâu có nói không tin." Tôi đáp: "Chỉ là những việc này quá sức trùng hợp, anh chỉ muốn em nói với anh, rằng mình không liên quan tới những người bắt Tam thúc."
Thực ra trong lòng tôi có một cảm giác, thời điểm Nhiếp Linh lôi tôi đi tuyệt đối không phải ngẫu nhiên, chẳng qua là trong lòng không muốn tin mà thôi.
Chỉ cần Nhiếp Linh lắc đầu, tôi sẽ lập tức tin tưởng. Nhưng đáng tiếc nàng lại không phủ nhận, mà lẳng lặng nhìn tôi, nói: "Em thừa nhận, em biết chúng sẽ đến. Nhưng gọi anh ra ngoài mục đích chỉ là tránh anh rơi vào tay chúng, anh tin em đi, em tuyệt đối sẽ không hại anh!"
"Em sẽ không hại anh?" Tôi lui về phía sau hai bước, cười lạnh: "Vậy vì cái gì em gạt anh? Nói cho anh biết, đám người này rốt cuộc là ai?"
"Người dẫn đầu bọn chúng tên là Diệp Lượng, cũng là người Lưỡng Sơn Khê." Nhiếp Linh nói.
"Diệp Lượng?" Nghe thấy cái tên này, tôi lập tức sửng sốt, có vẻ khá quen, nhưng trong lúc nhất thời chưa nghĩ ra là ai.
Một lúc sau mới nhớ ra, Diệp Lượng chẳng phải là người con trưởng đã chết vì tai nạn lao động của Trưởng thôn sao? Không đúng, Tam thúc nói hắn chưa chết.
Xem ra tên này quả nhiên vẫn còn sống.
Nhưng vấn đề là vi sao hắn phải bắt Tam thúc? Tôi không nghĩ ra lý do.
Tôi nhìn thoáng qua Nhiếp Linh, cuộc đời này tôi ghét nhất là bị người khác lừa gạt, cho nên liền xoay người bỏ đi.
Nhiếp Linh vội đuổi theo giữ chặt lấy tôi: "Anh có thể nghe em một câu được không? Em sẽ không hai anh, anh không đấu lại hắn đâu!"
"Tam thúc nói không sai!" Tôi nhìn nàng, tự giễu: "Ta chính xác là bị ma ám, đi tin một thứ người không ra người, ma không ra ma!"
Bốp!
Nhiếp Linh giáng cho tôi một cái bạt tai, chỉ vào mặt tôi, nói: "Anh nói ai là thứ người không ra người, ma không ra ma?"
Cái tát khá mạnh, má tôi lập tức nóng ran, nhưng vẫn cười lạnh: "Ta nói sai à? Chính cô thử nói xem mình là cái gì, người hay ma?"
Có vẻ Nhiếp Linh bị tôi chọc giận thật rồi, hai mắt đỏ ngàu, chỉ vào tôi không nói nên lời. Đúng lúc này thì cửa đột ngột bị đẩy ra.
Một người mặc Đường trang đứng ở cửa nhìn chúng tôi, nói: "Thật là náo nhiệt!"
"Diệp Lượng!" Tôi nhìn hắn chằm chằm, gằn từng chữ.
Diệp Lượng có vẻ bất ngờ, liếc tôi, nói: "Không ngờ ngươi còn nhận ra ta? Nghĩ lại thì hơn nửa năm trước, Lương Sơn Khê còn sót lại hai người, ngươi không phải là người còn lại chứ? Đúng là đạp phá thiết hài vô mịch xử, ta đang muốn tìm ngươi thì ngươi lại tự mò tới cửa."