Hại chết cha mẹ mình chính là Hoàng Bì Tử, thù này sớm muộn gì tôi cũng phải báo, thế nhưng hiện giờ thì chưa có năng lực lớn để làm.
Hơn nữa tôi tin chắc Hoàng Bì Tử sẽ không dễ dàng chết dưới huyết trì.
Tôi nói cho Nhiếp Linh biết dự định muốn rời thị trấn, nàng không có ý kiến gì, nói mình cũng sắp đến kỳ học, tôi có thể cùng nàng đi Giang Ninh.
Kỳ thật đối với tôi mà nói, chỉ cần ở cùng Nhiếp Linh, đi đâu không quan trọng. Có điều phải mấy ngày nữa mới tới kỳ khải giảng, cho nên chúng tôi phải ở lại thêm mấy hôm.
Vừa hay là mấy ngày này Nhiếp Hiền không về nhà, tôi với Nhiếp Linh ăn ngủ cùng nhau, ngọt ngào như một đôi vợ chồng son. Khoảng thời gian đó chúng tôi đều cho rằng đời này sẽ không thể tách rời, thế nhưng...
Mấy ngày cuối cùng ở thị trấn Cổ Bắc, có một lần tôi gặp Vương Tuyết trên đường, cô ta không mặc cảnh phục mà mặc quần áo dân sự, sau tôi mới biết, từ lúc trở về cô ấy đã xin thôi việc.
Tôi quen Vương Tuyết trước đây, nhưng không quen Vương Tuyết hiện tại, nên chẳng chào hỏi mà trực tiếp bước đi. Nhưng đúng lúc đó thì cô ta lại gọi tôi lại, nói: "Tôi đáng sợ như vậy sao?"
Tôi quay đầu nhìn, lấp liếm: "Không có, vừa rồi không nhìn thấy."
Cô ta cười như không cười, liếc tôi một cái, sau đó ném cho tôi một thứ: "Đây coi như là báo đáp ơn tái tạo, sau này chúng ta không ai nợ ai!"
Ngọc Quy!
Nhìn con rùa bằng ngọc trên tay, tôi sửng sốt một chút, ngẩng đầu lên thì đã không thấy Vương Tuyết đâu nữa.
Cầm khối ngọc nhìn ngắm một chút rồi hờ hững bỏ vào túi, nói thật chuyện con rết ngọc biến thành hình xem tôi còn chưa rõ là thế nào, nên cũng chẳng hứng thú với ngọc quy này.
Có điều cả Diệp Lượng và Hoàng Bì Tử đều muốn có nó như vậy, nhất định ngọc quy là một bảo bối. Nếu là bảo bối, đương nhiên tôi sẽ không trả nó lại, chỉ là lúc cất vào túi tôi hơi phân vân, chỉ sợ nó cũng lại biến thành một hình xăm trên người mình.
May mắn là khi tôi về đến nhà thì ngọc quy cũng không có dấu hiệu biến thành vật sống, có lẽ nó phải cần có điều kiện kích phát nào đó.
Cất đồ ăn mới mua vào bếp, tôi gọi Nhiếp Linh: "Tiểu Linh, đồ anh mua để trong bếp nhé."
Mấy ngày nay vẫn luôn là Nhiếp Linh nấu ăn, cho nên tôi gọi xong thì liền chuẩn bị lên lầu, tay cầm ngọc quy ngắm nghía, không nhìn mà đụng trúng một người đang đi xuống.
Mấy hôm nay ở chung với Nhiếp Linh cho nên tưởng là nàng, liền ngẩng đầu cười nói: "Em..."
Chỉ mới thốt ra được một chữ, vế sau liền không nói nổi nữa, bởi người trước mặt tôi không phải nhiếp linh, mà là Nhiếp Hiền! Nhiếp Linh thì đang đứng trên lầu vẫy tay với tôi.
Tôi thoáng ngượng ngùng: "Nhiếp thúc!"
"Miễn đi!" Nhiếp Hiền hừ lạnh một tiếng: "Thật đúng là nữ nhi bất trung lưu, ta mới đi vắng có mấy ngày, các ngươi đã có cuộc sống riêng?"
Đối với chuyện này tôi chẳng biết phải trả lời thế nào, cho nên chẳng dám mở miệng, Nhiếp Linh trên lầu thì hờn dỗi nói: "Cha, dù sao mặc kệ cha có đồng ý hay không, đời này con quyết là người của Tiểu Diệp!"
"Nha đầu, nói bậy bạ gì đó?" Nhiếp Hiền quát lớn: "Không phải con không biết nghề nó làm, vạn nhất sau này xảy ra chuyện, có muốn khóc cũng không có chỗ mà khóc. Để ta chọn cho con một người bình thường!"
"Con mặc kệ!" Nhiếp Linh nói: "Dù sao đồ này ngoài anh ấy, con không gả cho ai hết."
"Con!" Nhiếp Hiền khó thở: "Con tức chết ta thôi!" Nói xong, thần sắc phức tạp nhìn tôi chằm chằm: "Tiểu tử, Nhiếp Hiền ta chỉ có duy nhất con gái bảo bối này, bên cạnh đó chuyện xảy ra lúc trước cậu cũng rõ ràng, cho nên cậu phải đảm bảo với ta, cả đời sẽ khiến nó vui vẻ!"
"Cái này đương nhiên!" Tôi vỗ ngực: "Chuyện này con đảm bảo!"
"Tốt nhất là như vậy!" Nhiếp Hiền thở dài xoay người chuẩn bị lên lầu, tôi đang tính thở phào nhẹ nhõm thì ông lại đột ngột quay đầu nói: "Đúng rồi, điện thoại cậu hỏng à? Trần Nhất Xuyên không gọi được cho cậu, lại gọi cho ta."
Trần Nhất Xuyên?
Nghe thế thì tôi sửng sốt một chút, sau đó nói: "Ông ta nói gì với thúc?"
"Cũng không có gì!" Nhiếp Hiền nói: "Chính là muốn hỏi rõ ràng sự việc, hỏi khi nào cậu đến chỗ hắn một chuyến. Tiểu tử, việc của các cậu còn chưa giải quyết xong sao?"
"Sắp rồi sắp rồi!" Tôi đáp.
Nhiếp Hiền gật đầu không nói nữa, xoay người đi lên lầu, tôi thì nhấc điện thoại ngoài phòng khách gọi đến số Trần Nhất Xuyên.
Có kết nối, tôi nói thẳng: "Trần tiên sinh, là tôi đây!"
Trần Nhất Xuyên nói: "Thì ra là Diệp tiên sinh, xin hỏi tới đây cậu có rảnh đến Nam Kinh một chuyến?"
"Đã hỏi rõ sự việc chưa?" Tôi hỏi.
"Một hai câu qua điện thoại không nói hết được, cậu xem bao giờ có thời gian thì qua đây một chuyến chúng ta nói chuyện." Trần Nhất Xuyên nói: "Hoặc là tôi đến chỗ các cậu cũng được."
Đối với tôi mà nói, nơi xa nhất tỉnh đi là trên tỉnh, Nam Kinh vốn là cố đô lục triều, có thể tới đó chơi cũng coi như mở mang tầm mắt, liền nói mìn sẽ tới chỗ ông ta.
Trần Nhất Xuyên nói xâu cảm tạ, còn nói chờ tôi tới Nam Kinh sẽ mới một bữa tẩy trần. Tuy rằng kế hoạch của tôi và Nhiếp Linh đã lên sẵn, chờ nàng khai giảng chúng tôi sẽ đi Giang Ninh, nhưng phải còn mấy ngày nữa, cho nên tôi định dẫn nàng đi Nam Kinh.
Nhiếp Hiền đối với việc chúng tôi đi Nam Kinh thì không ý kiến gì, nhưng trong ánh mắt ông ta tôi có thể thấy sự phản đối mãnh liệt, cái ánh mắt này hệt như Cẩu tử hồi bé bị tôi cướp mất món đồ chơi thích nhất vậy.
Thực ra thì Nhiếp Hiền cũng không hề biết Nhiếp Linh đã không còn là con gái ông ta lúc trước, nàng diễn vai này rất thành công, tôi đương nhiên chẳng có lý do để vạch trần.
Từ thị trấn Cổ Bắc muốn tới Nam Kinh phải qua mấy tỉnh, ban đầu chúng tôi tính là lái xe qua đó, nhưng Trần Nhất Xuyên nóng lòng, một ngày gọi điện giục mấy lần, liền phái người tới đón.
Thấy ông ta gấp gáp như vậy, tôi cũng chỉ có thể từ bỏ ý định, sau đó lên máy bay.
Vé máy bay do Trần Nhất Xuyên đặt, chúng tôi vừa xuống tới nơi đã thấy một thanh niên giơ bảng tên của tôi, vẫy tay.
Tôi đi qua chỉ tấm bảng nói: "Trần tiên sinh bảo anh tới đón tôi?"
Việc đầu tiên là anh ta nhìn chằm chằm đánh giá tôi, sau đó đánh giá Nhiếp Linh, nói: "Đúng vậy, Trần tiên sinh bảo tôi dẫn hai người về khách sạn nghỉ ngơi trước. Xin đi theo tôi."
Lòng tôi thầm nghĩ, Trần Nhất Xuyên này cũng thật là lạ, rõ ràng là nôn nóng như vậy, thế mà vẫn sắp xếp chúng tôi về khách sạn trước, gặp mặt trực tiếp chẳng phải tốt hơn sao?
Có điều tới Nam Kinh thì chúng tôi là khách, chủ nhà an bài thế nào thì chúng tôi cứ thế mà làm. Trên đường lái xe về khách sạn, tài xế nói: "Tôi tên là Trương Dương, mấy ngày tới việc ăn mặc, ở, đi lại của hai người sẽ do tôi sắp xếp, có yêu cầu gì cứ gọi tôi."
"Được!" Tôi nói: "Khi nào thì chúng tôi có thể gặp Trần lão bản?"
"Chuyện này chắc phải đợi mấy ngày!" Trương Dương nói: "Ông chủ mấy nay đang xử lý một hợp đồng mua bán, trong thời gian ngắn chỉ sợ là không rảnh."
Tôi nghe thì lập tức nhíu mày thật chặt, trong lòng nghĩ đây là ý gì? Cứ thúc giục tôi mau tới, giờ lại chính mình không xuất hiện?