Mục lục
Nâng Quan Nhân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tuy rằng đã đồng ý vào hàng ngũ thợ nâng quan, nhưng dù gì cũng là một cái quan tài sắp xảy ra thi biến, cho nên tôi và Tam thúc cũng không dám làm liều, bảo Nhiếp Hiền lái xe dẫn đi mua trường minh đăng và giấy tiền.

Nhưng đáng tiếc là tìm khắp cái thị trấn Cổ Bắc cũng không mua được đèn lồng màu lam. Hết cách, chúng tôi đành mua giấy lam về tự dán.

Dán đèn lồng cũng không phức tạp lắm, bên cạnh đó trong cuốn bối túy có ghi lại cách làm đèn lồng màu lam.

Trong lúc tôi dán đèn lồng thì Tam thúc bảo Nhiếp Hiền lái xe đi tìm hai hai đồng tử dùng để dẫn đường và bảo vệ trường minh đăng, còn mình thì mang gạo nếp vẩy vào trong quan tài.

Tuy Nhiếp Hiền không thường sinh sống ở đây, nhưng có tiền thì làm gì cũng dễ. Trời sắp hoàng hôn thì ông ta lái xe mang về hai thiếu niên chừng 15, 16 tuổi.

Trông thấy hai thiếu niên, tôi không khỏi nhớ tới mình lúc lần đầu gặp Tiền Sâm. Không ngờ chỉ mới một năm ngắn ngủi trôi qua, tôi lại chính mình bước vào con đường này.

Bởi vì đã có kinh nghiệm bọn Cẩu Tử làm tắt trường minh đăng, tôi cẩn thận dặn dò đi dặn dò lại hai thiếu niên, tuyệt đối không được để nó tắt. Hai thiếu niên tỏ ra dửng dưng, nói: "Được rồi, tôi biết rồi, anh dài dòng quá đi."

Nhìn vẻ mặt của chúng, tôi không khỏi nghĩ đến Cẩu Tử lúc trước, cũng là cái thái độ này. Đây là lần đầu tiên tôi nâng một cái quan tài, thật sự không muốn xảy ra bất cứ việc gì sơ sảy.

Nhưng tôi cũng đã trải qua cái tuổi này, biết tầm tuổi thiếu niên luôn có tâm lý chống đối, nếu dùng giọng điệu quá nghiêm khắc, hẳn khi tôi đi chúng sẽ cố ý dập tắt ngọn đèn.

Tới lúc đó tôi có muốn khóc e cũng không khóc được!

Quê Nhiếp Hiền chính là ở đây, cho nên đã sớm tìm được người đào mộ, hơn nữa với sự kiến nghị của Tam thúc, thậm chí chưa đến lúc cử hành tang lễ, đêm khuya liền trực tiếp nhờ tôi nâng quan hạ táng.

Bởi lần đầu nâng quan nên tôi không dám làm bừa, nhẩm lại trong đầu trình tự làm việc, một lần rồi lại một lần, tránh thiếu sót chỗ nào đó.

Hai đứa trẻ kia thì lại ngồi chơi game trên máy tính của Nhiếp Linh, đối với chúng mà nói, cũng giống tôi năm xưa, đều coi cái việc này là mê tín dị đoan.

10h tối, tôi đang kiểm tra dầu bên trong trường minh đăng để đảm bảo đủ dầu cho suốt buổi, thì đột nhiên có một loạt âm thanh xào xạc vang lên. Âm thanh này giống như tiếng gió thổi lá cây, tôi kỳ quái nhìn bốn phía, thầm nghĩ, đâu có gió nhỉ?

Nhưng tiếp đó Tam thúc bông nhiên ngồi dậy, không kịp cầm gậy chống mà trực tiếp lao ra chỗ quan tài.

Trong lòng tôi cũng lập tức ý thức được có gì đó không ổn, liền lao ra theo. Chỉ thấy móng trên hai tay Nhiếp Linh đặt trước ngực đang dài ra rất nhanh, gạo nếp lúc sáng Tam thúc rải vào bốc khói nhẹ.

"Không xong, thi biến bắt đầu rồi!" Tam thúc biến sắc, nói với tôi: "Phong quan!"

Tôi nhìn đồng hồ, nói: "Còn chưa tới rạng sáng mà."

"Không quản được nhiều thế đâu!" Tam thúc nói: "Phong quan lại đã rồi tính."

Tuy rằng phong quan có chút không đúng với quy tắc nâng quan nhân, nhưng trong tình huống lúc đó, tôi cũng chẳng nghĩ được nhiều, trực tiếp đẩy cái nắp quan tài vào.

Trông thấy tôi phong quan, Nhiếp Hiền lập tức chạy tới hỏi tôi tình hình thế nào, Tam thúc chỉ nói một câu "Thi biến", sau đó liền ném đinh cho tôi.

Tôi bắt lấy đinh, giơ búa gõ xuống quan tài. Một tiếng chát vang lên, cây đinh to như ngón cái cắm ngập vào, đúng lúc cầm cây đinh thứ hai lên thì đột nhiên cái quan tài rung một cái, thật giống như bên trong có thứ gì đó còn sống đang giãy dụa.

Hai đứa trẻ đang chơi game cũng đã đi tới, nghe tiếng động trong quan tài thì đồng thồ lùi về sau một bước, nhìn nhau rồi xoay người định chạy.

"Đừng chạy!" Tôi vội gọi chúng, sau khi phong quan lập tức phải thắp trường minh đăng, giờ chúng mà đi thì lấy ai trông đèn?

Nhưng hai đứa trẻ như quá sợ hãi việc quan tài động đậy, chẳng dám quay đầu mà chạy. Tôi vội bảo Nhiếp Hiền đi ngăn chúng lại, còn mình tiếp tục cầm đinh, gần như mỗi lần gõ, quan tài đều động mạnh lên một chút.

"Em gái, thứ tội, thời điểm này dù thế nào tôi cũng không thể để cô chui ra!" Tôi nhỏ giọng lẩm bẩm không ngừng. Tới khi đóng xong toàn bộ 12 cái đinh, quan tài mới ngừng động đậy.

Lau mồ hôi trán, tôi xoay người hỏi Tam thúc: "Không sao chứ?"

Mặt Tam thúc cũng đầy mồ hôi lạnh, chần chừ nói: "Chắc là không sao rồi!"

Thực ra tuy rằng Tam thúc nhặt được cuốn sách trong miếu Hoàng bì tử, nhưng trường hợp này cũng là lần đầu tiên nhìn thấy, cho nên bản thân cũng không dám khẳng định là có việc gì hay không.

Sau khi tôi đóng toàn bộ đinh phong kín quan tài thì Nhiếp Hiền cũng đã lôi được hai đứa trẻ kia về. Hai đứa gần như đã sắp khóc, luôn mồm nói với Nhiếp Hiền: "Nhiếp thúc, bọn con không làm nữa, tiền bọn con trả lại thúc, thúc cho bọn con về đi!"

"Tiền nhận rồi còn muốn chạy?" Nhiếp Hiền trừng mắt nhìn bọn chúng, kéo cả hai đến trước mặt tôi: "Đại sư, tiếp theo phải làm thế nào?"

Thấy hai đứa trẻ sợ hãi, tôi liền trấn an: "Không phải sợ, giờ ta chỉ cần hai cậu giúp một việc nhỏ thôi."

Di thể Nhiếp Linh đã có dấu hiệu thi biến, quan tài cũng phong kín rồi, tôi chẳng bấm đốt tay xem thời gian hạ táng nữa, lập tức thắp trường minh đăng, sau đó giao cho một trong hai đứa: "Trông coi giúp ta, tuyệt đối không được để nó tắt!"

Thiếu niên vừa trải qua sự việc ban nãy, đương nhiên không còn dám dửng dưng, vội vàng gật đầu. Sợ lúc tôi đi nó bỏ trốn, tôi nói: "Chỉ cần trông chừng trường minh đăng không tắt, ta đảm bảo cậu sẽ không sao. Nếu để đèn tắt, thì đừng hỏi tại sao Nhiếp Linh trong quan tài ban đêm sẽ tới nhà tìm."

Đây không phải chỉ đơn thuần là tôi dọa nó, mà dù gì cũng là lần đầu tôi nâng quan, hơn nữa còn là một quan tài thi biến, nếu thật sự xảy ra vấn đề, chính tôi cũng chẳng biết làm sao.

Tiếp đến, tôi giao cái đèn lồng màu lam dán lúc chiều cho thiếu niên còn lại, bảo nó dẫn đường. Sau đó hít sâu một hơi, bắt chước Tiền Sâm khi xưa, tay phải đặt dưới đế quan tài, tay trái đè lên nóc, miệng lẩm bẩm đọc khẩu quyết bối quan, rồi hét một tiếng: "Khởi!"

Cùng tiếng hét lớn, tôi chỉ thấy quan tai trên tay tuy vẫn nặng như cũ, nhưng mình thì lại vững vàng nâng được lên, thật giống như có người bên cạnh giúp đỡ.

Trông thấy tôi nhấc quan tài lên lưng, hai đứa trẻ và Nhiếp Hiền trợn tròn mắt, há hốc mồm nhìn chằm chằm. Tuy rằng có âm binh trợ giúp, nhưng tôi cảm thấy quan tài vẫn rất nặng, đè hai chân mình run rẩy không ngừng.

Trong cuốn bối túy có ghi, chỉ cần đã nâng quan tài lên lưng, tuyệt đối không được để rơi xuống đất. Cho nên dù nặng đến mấy, tôi cũng chỉ có thể tiếp tục chống đỡ, nói với đứa cầm đèn lồng: "Đi trước dẫn đường!"

Thiếu niên sửng sốt một chút rồi vội vàng đốt đèn lồng, đi trước, tôi thì cõng quan tài đi theo phía sau. Tam thúc cùng Nhiếp Hiền thì cầm tiền giấy và những vật dụng cần thiết đi cuối cùng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK