Tuy tiểu Linh không nói gì, nhưng tôi không phải thằng ngu, hơn nữa Hạ Mộng thấy thần sắc tiểu Linh khồn tốt thì trao đổi ánh mắt một chút. Tôi gần như lập tức nổi giận, la lên: "Các người có ý gì?" Hạ Mộng cau mày nhìn tôi: "Anh nổi điên gì vậy?" "Tôi nổi điên?" Tôi nghiến răng: "Các người đều biết tôi mà, con người tôi ghét nhất là bị kẻ khác giấu diếm. Các người dám nói không có chuyện giấu tôi không?" "Không có!" Hạ Mộng dứt khoát lắc đầu. Thấy cô ấy sống...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.