"Có người ngã xuống giếng!" Tôi hơi sốt ruột, bảo Vương Tuyết: "Cô giữ đầu dây đi, tôi tụt xuống cứu người."
"Đừng có điên, sao chúng tôi không nghe thấy gì?" Vương Tuyết nhíu mày, gạt tôi ra rồi bật đèn pin soi xuống giếng.
Theo ánh sáng đèn, chỉ thấy giếng sâu đến bảy tám mét, mặt nước phẳng lặng như tờ, thậm chỉ một gợn sóng cũng không có, lấy đâu ra người phụ nữ.
Nhìn rõ tình hình dưới giếng, tôi liền ngây cả người, vô thức nói: "Không đúng, rõ ràng tôi mới nghe thấy, còn nói chuyện với cô ta nữa mà!"
"Nơi chuyện?" Vương Tuyết trừng mắt nhìn tôi một cái: "Tôi thấy anh bị ma ám rồi, thôi đừng dây dưa nữa, đi thôi!"
Vương Tuyết và Hoàng Bì Tử soi đèn pin, xoay người chuẩn bị rời đi. Tôi cau mày suy nghĩ, có phần không an tâm liền giật lấy đèn pin trong tay Vương Tuyết, ghé vào miệng giếng ngõ xuống xem lần nữa.
Bên dưới đúng là chẳng có gì. Chẳng lẽ mình nghe nhầm?
Lòng thầm mắng một câu, đang định đứng dậy rời đi thì đột nhiên mặt nước xuất hiện dao động, một đôi tay bỗng nhiên thò lên, tiếp sau đó là một gương mặt trắng bệch.
Chết cha!
Tôi mắng to một câu liền ra sức bò dậy, nhưng nữ nhân dưới nước này lao tới cực nhanh, chưa kịp định thần thì đã túm được cổ tôi, kéo tôi xuống phía dưới.
"Máu cứu tôi!" Hai tay tôi chống vào thành giếng, la lên.
Vương Tuyết thấy thế vội chạy tới, giơ chân đạp thẳng vào đầu ma nữ, con ma nữ ré lên một tiếng rồi buông tôi ra. Chỉ nghe ùm một tiếng, tôi vội vàng bò lên miệng giếng ngồi phịch xuống đất ho sặc sụa.
Vương Tuyết cầm cái đèn pin rơi dưới đất soi xuống đáy giếng, sau đó khó chịu nhìn tôi chằm chằm: "Anh không thể nghe lời một lần à?"
"Cái này sao trách tôi được. Tôi nào biết dưới giếng lại có ma nữ chứ!" Tôi vừa ho vừa nói.
Vương Tuyết lườm tôi một cái, không nói gì mà xoay người cùng Hoàng Bì Tử đi khỏi. Thấy vậy tôi cũng vội vàng đi theo, nhà trưởng thôn chật chội, nên chúng tôi chỉ có thể ra xe ngủ qua đêm.
Cũng may chiếc xe Hoàng Bì Tử trộm được này là một chiếc SUV, bên trong khá rộng rãi, tôi lên xe soi gương một cái, phát hiện cổ mình đã in hằn 10 dấu tay đỏ như máu, chạm nhẹ vào là đau rát.
"Mẹ nó!" Tôi thấp giọng mắng: "Con ma nữ này ra tay cũng thật nặng, xước hết cả da rồi."
"Anh không mất mạng là đã phải cám ơn trời đất!" Vương Tuyết liếc tôi một cái.
Tôi không đáp lời, lục tìm trong xe xem có thuốc trị vết thương ngoài da nào không, vừa tìm vừa hỏi: "Có manh mối gì không?"
"Không có!" Vương Tuyết lắc đầu: "Vong linh ba người nhà Cổ gia đã bị quỷ sai bắt đi, hôm trước đã xảy ra cái gì bọn tôi không thể biết được. Chỉ có cách chờ sáng mai dùng danh nghĩa phỏng vấn lấy tin bài, dạo một vòng các hộ. Thủy tinh quan lớn như vậy, nếu đem giấu đi chắc chắn sẽ để lại dấu vết."
Vốn dĩ chúng tôi định ngủ trong xe, nhưng nằm một lúc mới nhận ra bên trong quá nóng bức, tôi liền trèo lên nóc xe, ngắm nhìn bầu trời đầy sao rồi ngủ thiếp đi.
Sáng hôm sau, mặt trời còn chưa lên cao tôi đã tỉnh, không phải tỉnh dậy tự nhiên mà là bị đánh thức. Mở mắt ra đã thấy Vương Tuyết đứng dưới đất, nhìn chằm chằm tôi, nói: "Đêm hôm qua anh gọi con ma là gì?"
"Gọi ma?" Đầu tiên là tôi sửng sốt một chút, sau đó sờ soạng người mình, phát hiện toàn thân ướt đẫm, lúc này mới sực nhớ ra đêm qua mình đã nằm mơ ác mộng.
Tôi mơ thấy cô gái cứ luôn kêu cứu, tôi hỏi cô ta phải cứu thế nào, cô ta nói muốn đổi mệnh với tôi, đường nhiên làm sao tôi có thể đồng ý.
Nữ nhân thấy tôi không chịu, liền giơ tay bóp chặt cổ tôi, việc tiếp theo thì không còn nhớ được.
Nhưng tôi nhớ mang máng, nữ nhân trong giấc mơ có một cái vòng tay phỉ thúy, hơn nữa tôi nhớ rõ ma nữ dưới giếng đêm qua cũng đeo một chiếc vòng tay.
Con mẹ nó, còn ám ta!
Tôi nhíu mày mắng một câu, kể lại sự việc cho Vương Tuyết. Vương Tuyết nghe xong thì thần sắc ngưng trọng, nói: "Xem ra con ma nữ này không xử lý không được, nếu không sớm muộn cũng sẽ rắc rối!"
"Xử lý như thế nào?" Tôi hỏi.
"Không biết!" Vương Tuyết nhún vai: "Tôi là oán linh, chỉ biết bị bắt như thế nào chứ không biết cách bắt ma."
"Nói vậy có khác gì nhau?" Tôi lườm cô ta một cái, nhảy từ trên nóc xe xuống, vươn vãi duỗi người. Lúc này Hoàng Bì Tử cũng chui từ trong xe ra, nhìn tôi bằng đôi mắt trắng dã.
Bị một đôi mắt như vậy nhìn chằm chằm đặc biệt khó chịu, tôi vào xe lấy kính râm ném cho nó: "Đeo vào đi, người đừng hù dọa người khác!"
Hoàng Bì Tử cầm cái kính, không nói gì trực tiếp đeo lên.
Thấy sắc trời chưa sáng lắm, đa số thôn dân Phong Môn thôn còn chưa rời giường, chúng tôi đành ngồi trong xe chờ một lúc, tiện thảo luận xem rốt cuộc là ai đã đánh cắp tránh thiên quan.
Cỗ quan tài lớn như vậy, nếu khiêng vác trong thôn chắc chắn sẽ khiến người ta chú ý. Thậm chí tôi hoài nghi, liệu có phải nó đã được vận chuyển ra bên ngoài? Nhưng Vương Tuyết thì cứ khẳng định thủy tinh quan vẫn còn trong thôn, tôi cũng chỉ có thể hy vọng là như thế, nếu thật sự nó đã bị mang ra khỏi Phong Môn thôn, việc tìm kiếm còn khó khăn hơn nhiều.
Ngồi trong xe chờ đến hừng đông, Vương Tuyết cầm cuốn sổ tay sau đó quàng vào cổ tôi một cái máy ảnh. Tôi cầm cái máy ảnh ngắm nhìn, nói: "Không ngờ cô chuẩn bị cũng chu đáo nhỉ."
"Giả đấy!" Vương Tuyết nói: "Chỉ là mô hình thôi, chú ý đừng để bị lộ."
Tôi nghe vậy thì giật mình, lòng nói đang định chụp thử bức ảnh. Ở thời đại đó, máy ảnh là thứ xa hoa, không giống như hiện nay điện thoại nào cũng được trang bị, cho nên có cái máy ảnh đeo ở cổ sẽ càng dễ lấy lòng tin của người trong thôn. Tuy chỉ là một cái mô hình, nhưng người Phong Môn thôn chẳng mấy ai từng nhìn thấy máy ảnh, tôi cũng không sợ lộ.
Do Vương Tuyết đã giới thiệu mình là phóng viên từ hôm trước, cho nên người trong thôn đối với chúng tôi rất nhiệt tình. Thực ra đi đầu làng cuối xóm, tuy rằng cũng có hỏi thăm về thủy tinh quan, nhưng mục đích của chúng tôi là tìm dấu vết trong nhà. Cỗ quan tài lớn như vậy giấu trong nha, hẳn sẽ để lại manh mối.
Cả buổi sáng chúng tôi đi hết nửa thôn, chẳng có manh mối nào, thậm chí sắc mặt của Vương Tuyết đã bắt đầu khó coi, tôi nghĩ hẳn cô ta đang nghi ngờ chính suy đoán của mình.
Đúng lúc chúng tôi đi qua một con hẻm, Hoàng Bì Tử nãy giờ trầm mặc không lên tiếng chợt níu chúng tôi lại, tay chỉ vào một khoảng sân.
Sân nhà này tương đối cũ nát, tường bao chỉ cao hơn nửa thân người, cửa sân là hai tấm ván gỗ ghép lại, đảo mắt qua có thể thấy rõ bên trong.
Tôi quan sát một chút, trong sân chẳng có chỗ nào có thể giấu quan tài, bèn nói: "Nhà này không cần phải vào!"
Nói xong định xoay người rời đi, nhưng bước mấy bước thì phát hiện Vương Tuyết và Hoàng Bì Tử cứ đứng im không động đậy. Đêm qua ở nhà Cổ gia họ cũng có cử chi thế này, lòng tôi thầm nói, không phải ban ngày ban mặt mà cũng có quỷ sai xuất hiện đấy chứ? Cho nên liền quay lại hỏi hai người làm sao.
Vương Tuyết không trả lời tôi, mà chỉ vào hai tấm ván gỗ ghép thành cửa sân kia, chỉ thấy ở hai mép cửa, mỗi bên treo một xâu tiền đồng...