Mục lục
Nâng Quan Nhân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tôi hừ lạnh một tiếng xoay người chuẩn bị đi, Chu Nhị Kha thì đứng phía sau chậm rãi nói: "100 vạn anh đồng ý, còn chưa đưa cho tôi."

Vẫn còn muốn tiền?

Tôi nhìn cô ta cười lạnh một tiếng không đáp, đứng ở ven đường đón xe, có điều do trời đã gần sáng, hơn nữa phó này tương đối vắng vẻ nên taxi cũng không nhiều.

Chu Nhị Kha bỗng đi tới đưa cái hộp cho tôi. Tôi không nhận, chỉ cười khẩy: "Một xu cũng không cần, loại tiền này tôi sợ cầm sẽ bị trời phạt!"

"Thiếu tôi 100 vạn còn chưa trả, lại tưởng tôi chia tiền cho anh sao?" Cô ta lườm tôi, tức giận nói: "Bảo anh cầm thì cầm đi, nói nhiều lời vô nghĩa làm gì?" Rồi trực tiếp nhét cái hộp vào tay tôi.

Tôi mơ mơ hồ hồ nhận cái hộp, còn chưa kịp nói gì, cô ta đã lấy cái tiểu quách quấn vải đỏ ra. Lúc đầu tôi nghĩ cô ấy muốn siêu độ oán anh, nhưng chỉ thấy tay cô ta ấn cơ quan gì đó, cạch một tiếng, cái tiểu quách kín mít tự động mở ra, tiếp đó là một luồng khói đen vọt lên.

Luồng khói không tan mà tích tụ trước mặt chúng tôi thành một hình hài đứa trẻ mơ hồ, sau đó Chu Nhị Kha xoay người chỉ vào hướng nhà gã sát thủ: "Đi đi!"

"He he he!" Cùng với tiếng cười quỷ dị, khói đen lập tức bay phiêu hốt về hướng nhà hắn.

Tuy tôi không rõ lắm đây là chuyện gì, nhưng khẳng định không phải là siêu độ, cho nên liền hỏi: "Cô làm gì vậy?"

"Chờ xem sẽ biết!" Chu Nhị Kha khoanh tay trước ngực, sau đó lẳng lặng nhìn chằm chằm về hướng oán anh bay đi.

Đến lúc này thì tôi đã lờ mờ đoán ra được đây là chuyện gì, nhíu mày nói: "Cô phái oán anh đi báo thù?"

"Đối với loại súc sinh này mà nói." Chu Nhị Kha lim dim: "Nếu không phải tôi không đành lòng nhìn Vương Nựu Đồng chịu phản phệ, kết cục hắn sẽ còn thảm hơn!"

"Cứ cho rằng cô làm đúng, nhưng cô thu hắn 100 vạn rồi mà?" Tôi nói.

"100 vạn này là điều kiện để hắn được chết một cách thoải mái." Lúc Chu Nhị Kha nói ra những lời này, cô ta bĩu môi, mặt đầy hung ác, có điều tôi chẳng nói gì, suy nghĩ của tôi cũng giống cô ấy, đối với loại đàn ông cặn bã này, chết đã là vinh hạnh cho hắn rồi.

Không lâu sau khi oán anh bay vào, một bóng người nhảy từ tầng cao xuống, phòng hắn ở tầng mười mấy, gã sát thủ hẳn là chết chắc rồi.

Hắn nhảy xuống chẳng bao lâu thì oán anh đã bay về cùng với tiếng cười quỷ dị, Chu Nhị Kha mở tiểu quách ra, nhẹ giọng nói: "Ngoan ngoãn, vào đi!"

Oán anh vừa chui vào trong, tay phải cô ta khẽ động, cạch một tiếng, tiểu quách liền bị khóa chặt, sau đó lại trùm tấm vải đỏ bọc lại, rồi đưa tay ra cho tôi.

Tôi sửng sốt một chút không hiểu ý cô ta là gì, Chu Nhị Kha nói thẳng: "Đưa tiền lại đây cho tôi, anh nghĩ tôi chia tiền cho anh thật à?"

"À à." Tôi nghe thế vội đưa cái hộp tiền cho cô ấy, nói: "Giờ thù của Đồng Đồng đã báo được rồi, oán anh thì tính sao?"

"Đương nhiên là đến tìm Đồng Đồng hỏi sinh thần bát tự của nó." Chu Nhị Kha nhàn nhạt nói: "Thể trạng cô ấy anh cũng thấy rồi, nếu không siêu độ oán anh, chỉ sợ cô ấy cũng chẳng sống được bao lâu."

Chúng tôi đứng chờ một lúc thì bắt được taxi, đi tới nhà Vương Nựu Đồng. Lúc đầu thái độ của cô ấy rất bài xích chúng tôi, nhưng sau khi nghe nói gã sát thủ đã chết, liền gục vào sofa mà khóc.

Tình cảm bị dồn nén đến cực hạn, trong nháy mắt bùng nổ, tôi sợ cô ấy sẽ ngất xỉu vì bị kích động quá mức, liền bảo Chu Nhị Kha khuyên nhủ vài câu.

Cô ta nhìn tôi một cái, nói: "Cô ấy bị oan ức quá nhiều, nếu không được phát tiết ra thì càng phiền phức. Khóc đi, khóc ra hết được sẽ khá hơn!"

Vương Nựu Đồng khóc chừng hơn 10p cảm xúc mới có phần ổn định. Chu Nhị Kha hỏi rõ ràng sinh thần bát tự của oán anh sau đó niệm kinh siêu độ.

Lúc đi, Chu Nhị Kha còn để lại cái hộp tiền cho Đồng Đồng, lúc đầu Đồng Đồng không chịu nhận, nhưng Chu Nhị Kha buông ở ghế rồi liền rời đi.

Ra khỏi nhà Đồng Đồng đã là 3h sáng, chúng tôi đứng chờ xe ở lề đường, tôi nói với Chu Nhị Kha: "Không ngờ hôm nay cô lại hào phóng như vậy, thù lao mà cũng từ bỏ."

"Ai nói tôi không cần thù lao?" Cô ta xoay người, kỳ quái nhìn tôi.

Tôi sửng sốt: "Chẳng phải cô để lại hết tiền cho Đồng Đồng sao?"

"Tôi để lại cho cô ấy là tiền bồi thường của gã kia." Chu Nhị Kha nghiêm túc nói: "Vòn thù lao anh phải trả tôi, một xu cũng không được thiếu!"

"Tôi dựa vào cái gì mà phải trả thù lao cho cô?" Tôi nói.

"Quỵt tiền không phải phong cách của nâng quan nhân." Chu Nhị Kha chìa tay ra: "Trước khi tôi tới anh đã đồng ý rồi, một trăm vạn!"

"Mơ tưởng!" Tôi cả giận: "Việc này chả liên quan gì đến tôi, dựa vào cái gì tôi phải đưa cô tiền? Không đưa!"

"Chỉ có 100 vạn thôi mà, đối với anh mà nói là một chút lòng thành, quỵt nợ thì mất vui!"

"Đừng lằng nhằng!" Tôi nói: "Đã bảo không trả là không trả!"

"Anh nhất quyết?"

"Nhất quyết!"

"Được!" Chu Nhị Kha nhún vai: "Là anh nói đấy nhé, đừng có hối hận!"

Thực chất lúc đó không phải tôi muốn quỵt tiền, chỉ là trong lòng có chút khó chịu mà thôi. Nhìn cố ấy từ bỏ dễ dàng như vậy thì hơi kỳ quái, nghĩ tới thủ đoanh của cô ấy, trong lòng liền bất an, nói: "Không phải cô đang nghĩ cách hại tôi đấy chứ?"

"Tôi không có bỉ ổi như vậy!" Chu Nhị Kha nhìn tôi, nhàn nhạt nói: "Anh có nhớ lần đầu tôi gặp anh, đã nói gì với anh không?"

Lần đầu gặp mình?

Tôi nhíu mày suy nghĩ một chút, lập tức khẽ biến sắc, do dự nói: "Cô nói tôi có tai họa đổ máu? Không phải đấy chứ?"

"Đương nhiên là thật!" Chu Nhị Kha lạnh lùng nói: "Con người tôi xưa nay không biết nói dối, có trả tiền hay không tự anh biết, nếu không đến lúc muốn hối hận cũng chẳng kịp đâu."

Lúc trước ngồi trên xe Trần Nhất Xuyên, tôi chẳng để tâm mấy lời nói của cô ta, nhưng là lúc đó chưa được chứng kiến bản lĩnh của Chu Nhị Kha. Tôi đứng yên tại chỗ, đắn đo một hồi lâu, cuối cùng khẽ cắn môi móc tờ séc mà Trần Nhất Xuyên đưa, nói: "Trả cô đây!"

"Như vậy cũng gần đủ!" Cô ta cười cười, bỏ tờ séc vào balo, đúng lúc này thì có xe taxi chạy tới. Thấy cô ta lên xe định đi, tôi vội giữ cửa xe lại nói: "Cô có ý gì?"

"Chẳng có ý gì cả!" Chu Nhị Kha cười như không cười mà nói: "Nói thật anh đừng tức, tai họa đổ máu là tôi lừa anh đấy, không cần lo lắng đâu. Bác tài, chạy đi!"

Lừa tôi?

Cả người tôi đơ ra, trong lúc còn đang ngơ ngác thì tài xế đã cho xe chạy, tôi hướng theo bóng chiếc xe gào lên: "Chu Nhị Kha, coi như cô lợi hại!!!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK