Vừa rút được tay ra, tôi liền vọt tới bờ nước, quỳ xuống nhúng tay mình vào, lúc đó thậm chí tôi còn nghe thấy tiếng xèo xèo. Trong lòng tự nhủ thôi xong, chẳng lẽ tay phải mình cứ thế mà phế bỏ? Thế nhưng quái lạ là lúc rút tay lên, bàn tay lại chẳng có một chút vết thương nào, cứ như cái cảm giác bỏng rát ban nãy chỉ là ảo giác vậy. Vương Tuyết và Hoàng Bì Tử đi đến cạnh tôi, hỏi: "Sao vậy?" Tôi đưa bàn tay phải ra cho chúng xem, chần...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.