Chỉ vừa mới ngày nào, chính tôi là người cầm đèn lồng màu lam dẫn đường, thật không bao giờ ngờ tới hôm nay tôi lại trở thành một nâng quan nhân.
Lúc đọc trong sách, thấy nâng quan nhân có thể triệu hồi âm binh hỗ trợ nâng quan, vốn nghĩ đã có âm binh giúp sức thì hẳn là sẽ nhẹ nhàng. Nhưng khi bắt đầu nâng quan thực sự, tôi mới nhận ra, sự việc chẳng đơn giản như mình nghĩ.
Tuy có âm binh hỗ trợ, nhưng quan tài vẫn nặng như cũ, hơn nữa theo mỗi bước đi, sức nặng của nó lại dập dềnh đè xuống, để có thể duu trì tiến độ là cực kỳ vất vả.
Điều may mắn duy nhất lúc đó là mộ phần nhà họ Nhiếp cách thị trấn không xa lắm, nếu đổi vị trí tôi với Tiền Sâm lúc nâng quan ở Lưỡng Sơn Khê, tôi thật không biết mình có thể chịu đựng được hay không.
Cứ nặng nề từng bước như vậy, khoảng 10 phút sau thì thiếu niên cầm đèn lông đột nhiên dừng bước, thần sắc quỷ dị quay lại nhìn phía sau tôi chằm chằm.
Ánh mắt quỷ dị này khiến sống lưng tôi lạnh toát, nhưng trong tình cảnh lưng cõng quan tài, cũng không thể quay người nhìn được, chỉ có thể hỏi nó có phải đã nhìn thấy gì hay không?
Thiếu niên mặt đầy sợ hãi gật gật đầu, lắp bắp nói: "Trên...trên quan tài...có người!"
Những lời này của nó lập tức làm tôi căng như dây đàn, nhưng Tam thúc và Nhiếp Hiền đi phía sau lại nói: "Đừng nói lung tung, làm gì có ai!"
"Con nhìn thấy thật mà, thực sự là có người!" Thiếu niên đã gần như phát khóc.
Thấy Nhiếp Hiền còn muốn tiếp tục dạy dỗ thằng bé, tôi vội lên tiếng ngăn lại: "Được rồi, đừng tranh cãi nữa, đi tiếp!"
Thằng bé được Tam thúc trấn an, tiếp tục đi trước dẫn đường. Nhưng thỉnh thoảng nó vẫn ngoái đầu lại, ánh mắt chăm chú nhìn vào cỗ quan tài trên lưng tôi.
Tôi biết thằng bé nhất định là nhìn thấy gì đó, mà thứ đó chỉ có mình nó thấy, nguyên nhân chính là chiếc đèn dẫn hồn màu lam nó cầm trên tay.
Tuy rằng lúc đó không biết nó nhìn thấy cái gì, nhưng với tình hình trước mắt, mục đích cuối cùng của tôi là phải hạ táng cái quan tài này đã.
Một đường suôn sẻ tới hố chôn, thậm chí giấy tiền và rượu đã chuẩn bị trước cũng chưa cần dùng tới. Nhưng lúc giết gà xem hướng quan thì lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Con gà bị cắt cổ nằm dưới hố đập cánh một hồi, cuối cùng đầu lại hướng thẳng lên trên. Tình huống này giống hệt với lúc ở Lưỡng Sơn Khê.
Nhiếp Hiền không biết chuyện gì, hỏi Tam thúc bây giờ phải làm sao, Tam thúc do dự một chút rồi nói, tình hình này chỉ có thể dựng táng.
Theo thuật ngữ thì dựng táng được gọi là pháp táng, nhưng vấn đề là trước đó không ai trong chúng tôi nghĩ sẽ xảy ra trường hợp này, nên hố đào không đủ sâu.
Chẳng còn cách nào khác, đành phải tiếp tục đào cái hố sâu thêm. Việc này thì không cần tôi với Tam thúc nhúng tay, những người Nhiếp Hiền thuê đào mộ vẫn còn ở đây.
Trong lúc chờ bọn họ đào hố, tôi đến bên thiếu niên kia, hỏi thằng bé vừa rồi rốt cuộc đã nhìn thấy gì. Nó do dự một chút rồi nói với tôi, cả đường đi đều trông thấy một cô bé cầm đèn lồng màu lam ngồi trên quan tài.
Nghe nó nói thế, hình ảnh năm xưa lập tức hiện lên trong đầu, tôi vội cau mày hỏi nó giờ cô bé kia còn ở đây không?
Thằng bé lắc đầu nói đã không thấy nữa.
Tuy rất muốn biết đó có phải cô bé năm xưa tôi gặp ở Lưỡng Sơn Khê hay không, nhưng dù sao cũng không thấy nữa, tôi nghĩ vẫn nên hạ táng cái quan tài cho xong đã rồi tính.
Đến lúc gần đào xong hố, cái quan tài nằm im nãy giờ bỗng khẽ động, ai náy nhìn nhau sợ hãi. Những thanh niên được Nhiếp Hiền thuê liền dừng tay, kinh sợ nhìn chằm chằm vào quan tài, tôi cũng lập tức hướng ánh mắt về phía Tam thúc.
Mười hai cái đinh đã đóng vào, hẳn thi biến phải bị áo chế mới đúng, cớ sao còn động đậy? Tam thúc sắc mặt cũng có chút kỳ quái, đi tới ghé tạ vào quan tài nghe ngóng. Ông vừa nghe thì cơ thể bỗng cứng đờ, sau đó thần sắc có vẻ cổ quái, vẫy tay gọi tôi qua.
Tôi khó hiểu đi qua, cũng ghé tai vào quan tài nghe thử, chỉ nghe thấy tiếng kêu cứu mơ hồ. "Cứu mạng!".
Một người đã chết ba ngày, làm sao còn kêu cứu!
Lúc đó tôi lập tức kết luận bên trong quan tài có vấn đề. Nhưng tiếng kêu cứu ngày càng lớn dần, Nhiếp Hiền vừa nghe thấy thì sắc mặt biến đổi, bất chợt vui mừng nói: "Là tiểu Linh, tiểu Linh chưa chết!"
Tam thúc vội ngăn ông ta lại, nói: "Ông nghĩ kỹ đi, Nhiếp Linh chết đã ba ngày rồi, ông nghĩ có khả năng sao?"
Nhiếp Hiền chần chừ một lát, nói: "Có thể là bệnh viện khám sai, ba ngày nay tiểu Linh chỉ chết lâm sàng!"
Mẵ dù tôi và Tam thúc đều cho rằng không thể khai quan, nhưng Nhiếp Hiền với sự cố chấp của mình cứ nói con gái chưa chết, nhất định phải khai quan. Đến những người phụ trách đào mộ, khi nghe tiếng kêu cũng muốn cạy quan tài ra.
Trong tình hình lúc đó, việc can ngăn của tôi và Tam thúc là vô dụng, theo từng chiếc đinh bị cạy ra, bước chân của Tam thúc và tôi cũng không tự chủ mà lùi về phía sau, vạn nhất xảy ra tình huống không tốt sẽ lập tức chạy.
Dưới sự hợp lực của mọi người, nắp quan tài bị xốc lên, Nhiếp Linh nằm bên trong bỗng bật dậy, ômg Nhiếp Hiền khóc rống lên. Cả tôi và Tam thúc đều ngây ngốc, việc này không hợp logic!
Đối mặt với cảnh hai cha con ôm nhau khóc lóc, tôi và Tam thúc nhìn nhau, không thể lý giải được tại sao lại xảy ra tình huống này. Thậm chí tôi còn ảo giác chính mình, chẳng lẽ đúng là chết lâm sàng?
Nhưng cẩn thận suy nghĩ lại thì không có khả năng, nếu chết lâm sàng lấy đâu ra thi biến? Dấu hiệu thi biến của cái xác tôi còn nhớ rõ, chắc chắn là có vấn đề ở chỗ nào đó.
Không có xác thì đương nhiên quan tài không cần chôn, sau khi hai cha con khóc thì mọi người lục tục thu dọn đồ đạc, dẫn hai người về, tôi với Tam thúc lặng lẽ theo sau.
Thực sự mà nói lúc đó hai người chúng tôi như là ăn trộm gà mà bị bắt, giống như là việc chúng tôi mạnh mẽ phong quan, đã suýt chôn sống Nhiếp Linh vậy.
Cả đoạn đường về, thằng bé cầm đèn lồng vẫn luôn nhìn chằm chằm vào Nhiếp Linh, đột nhiên đầu tôi như có tia sét xẹt qua, đi về phía thằng bé, hỏi: "Có phải cậu nhìn thấy gì không?"
Nó chần chừ rồi nói: "Tôi thấy lúc Nhiếp Linh tỷ cười, trông rất giống cô bé cầm đèn lồng!"
Nghe nó nói, căn bản trong lòng tôi đã có kết luận, người chết lâm sàng làm sao có dấu hiệu thi biến? Quả nhiên vẫn có thứ gì đó đang làm trò ma quỷ!
Nhưng tôi không rõ, đây là âm hồn ám vào người, hay muốn đoạt mạng?
Lúc đó Nhiếp Hiền đang rất vui vì con gái sống lại, tôi biết có nói gì ông ta cũng không tin, cho nên dọc đường câm như hến.
Mặc dù Nhiếp Hiền cho rằng tôi với Tam thúc suýt nữa chôn sống con gái mình, nhưng vẫn đối xử khách khí với chúng tôi. Về đến thị trấn, ông ta trả thù lao cho hai người không thiếu một xu.
Chẳng ai ngu mà chê tiền cả, tôi gật gật đầu nhận tiền. Đúng lúc tôi thu dọn trường minh đăng chuẩn bị rời đi thì Nhiếp Linh chết rồi sống lại đột nhiên đuổi tới.
Tôi và Tam thúc lập tức cảnh giác, nhưng ngàn vạn lần không nghĩ tới là Nhiếp Linh đuổi tới nơi lại trực tiếp ôm chầm lấy tôi, nhẹ giọn thì thầm bên tai: "Đừng quên chuyện anh hứa với em!"
Ôm một chút rồi cô bé xoay người chạy, để lại một mình tôi trong gió đêm, vẻ mặt ngu ngốc.
Tam thúc lấy làm lạ hỏi: "Con bé nói gì với con?"
Tôi kể chuyện vừa rồi, Tam thúc lại cau mày: "Con hứa với nó cái gì?"
"Con căn bản chưa từng gặp cô bé, thì có thể hứa cái gì..." lời còn chưa dứt, sắc mặt tôi đột nhiên đông cứng lại, nhớ tới câu buột miệng lẩm bẩm trước quan tài.
Cô gái xinh đẹp như vậy, nếu có thể làm vợ mình thì tốt biết mấy....