Tam thúc!
Bức ảnh là chụp Tam thúc đã chết. Tôi không biết thời gian chụp là lúc nào, nhưng nhìn trên ảnh thì trạng thái lúc đó của ông không tốt, toàn thân bẩn thỉu, hình như còn có vết máu.
Theo lý mà nói, lúc trước ở Lưỡng Sơn Khê không xảy ra chuyện gì, Tam thúc cũng chưa từng rời khỏi thôn, mà sau khi xảy ra chuyện, tôi với ông cũng luôn ở cùng nhau, chưa bao giờ tôi thấy bộ dạng ông như thế này.
Hơn nữa trên bức ảnh còn có một tầng sương mù nhàn nhạt. Tôi nhìn chằm chằm hồi lâu, ngẩng đầu nhìn hai điều tra viên: "Bức ảnh này được chụp khi nào?"
"Buổi chiều ngày hôm qua!" Một người trong đó nhìn tôi nói: "Tôi nghĩ giờ hẳn là anh có chuyện muốn nói với chúng tôi chứ?"
Tôi đã tận mắt chứng kiến Tam thúc chết ở Lưỡng Sơn Khê, nếu bức ảnh này chụp chiều hôm qua thì đây tuyệt đối không phải Tam thúc, hoặc ít nhất thứ điều khiển cơ thể ông không phải là chính mình.
Sương mù trong bức ảnh đương nhiên là trận pháp do tôi sắp xếp để đối phó đám Diệp Lượng, đó là mấy mạng người, có đánh chết tôi cũng không thể nhận.
Bởi vậy liền cắn môi nói: "Trên ảnh là Tam thúc của tôi. Nhưng từ hôm trước ông đi khỏi nhà đến giờ chưa về."
"Hôm trước ra khỏi nhà chưa về?" Anh ta cười như không cười nhìn tôi chằm chằm: "Tại sao anh không báo cảnh?"
Tôi hỏi vặn lại: "Tam thúc tôi không phải người điên, mới đi hai ngày có đáng báo cảnh không?"
Cả hai nhìn thoáng qua lẫn nhau, sau đó mở cặp táp lấy ra một phần hồ sơ, đưa cho tôi: "Nếu hồ sơ trên này không sai thì anh và Tam thúc của anh đều là người Lưỡng Sơn Khê, hai người sống sót duy nhất nửa năm trước."
Hồ sơ này hẳn là do sở cảnh sát thị trấn Cổ Bắc làm, trong đó còn có không ít ảnh chụp, tôi nhìn lướt qua một lượt rồi đóng lại, nhíu mày nói: "Rốt cuộc các anh muốn nói điều gì? Tam thúc tôi hiện giờ đang ở đâu?"
"Vương cảnh quan, phiền cô lánh mặt một chút!" Người kia quay lại nói với Vương Tuyết.
Nghe vậy Vương Tuyết vội ngăn trước mặt tôi, nói: "Không được, mặc kệ lần này các người tới vì cái gì. Vụ án mạng này thuộc địa bàn Cổ Bắc, các anh không có quyền tra khảo anh ấy."
Nói thật, trước đây Vương Tuyết cứ bám lấy tôi khiến tôi khá phản cảm, nhưng giờ cô ấy lại bảo vệ khiến tôi có chút cảm kích. Người kia lại cười ôn hòa nói: "Yên tâm, chúng tôi không tra khảo đâu, chỉ là có chút chuyện cần hỏi anh ấy thôi."
"Nếu chỉ là hỏi thì tại sao tôi phải lánh mặt?" Vương Tuyết nói.
"Bởi việc này cô nghe không tiện!" Người còn lại có vẻ hết kiên nhẫn nói: "Sở trưởng phái cô tới để trợ giúp, chứ không phải cản trở chúng tôi!"
Thấy Vương Tuyết vẫn muốn cãi, tôi giữ tay áo lại, nói: "Cô cứ tránh mặt trước đi."
Vương Tuyết nhìn tôi một cái, nói: "Thôi được, nhưng nếu họ dám động thủ với anh, cứ la lên, tôi ở ngay bên ngoài!"
Vương Tuyết ra ngoài, tôi thấy hai người kia cùng tháo kính bỏ xuống bàn, lập tức căng thẳng nói: "Các người đừng manh động, Vương Tuyết ở ngoài cửa đấy!"
Cả hai nhìn lẫn nhau, rồi cười nói: "Đừng lo lắng, chúng tôi không làm gì anh đâu. Đầu tiên xin tự giới thiệu, tôi tên Vương Tiểu Long, cậu này là sư đệ tôi Vương Tiểu Hổ."
"Sư huynh đệ?" Tôi ngạc nhiên hỏi: "Cảnh sát mà cũng gọi đồng đội là như vậy sao?"
"Ai nói với anh chúng tôi là cảnh sát?" Vương Tiểu Hổ nói: "Nói ngắn gọn đi, chúng tôi muốn biết nửa năm trước rốt cuộc Lưỡng Sơn Khê đã xảy ra chuyện gì?"
"Lưỡng Sơn Khê?" Tôi suy nghĩ một chút rồi nói: "Chẳng phải trên hồ sơ đã ghi chép cặn kẽ sao, là dịch bệnh!"
"Dịch bệnh chỉ là cách nói che mắt dân thường thôi!" Vương Tiểu Long nói: "Trong một đêm, mấy trăm nhân khẩu toàn bộ tử vong, việc này không thể dùng dịch bệnh để giải thích. Tôi biết anh nghi ngờ thân phận chúng tôi, tôi có thể bảo đảm, tuyệt đối không có ác ý gì với anh cả!"
Vương Tiểu Hổ chen vào: "Bức ảnh vừa rồi anh cũng thấy đấy, người chụp nó đã chết, hơn nữa còn bị phanh thây, vị trí là ở mặt phải thị trấn, hướng đi Lưỡng Sơn Khê."
"Ở thị trấn?" Tôi nghe câu này lập tức ngớ người, theo bản năng nói: "Bức ảnh không phải được chụp ở Lưỡng Sơn Khê?"
Nói xong thì tự biết mình lỡ lời, vội bào chữa: "Ý tôi là, lúc ra ngoài, tôi nghĩ Tam thúc về Lưỡng Sơn Khê, các anh cũng biết đấy, thần trí Tam thúc tôi không được tốt lắm."
Hai người liền tỏ ra cổ quái, nhìn tôi nói: "Xem ra thứ mà anh biết được không ít. Nói thật cho chúng tôi nghe đi, hai sư huynh đệ chúng tôi là sư phụ ở núi Tử Phủ, lần này về đây là muốn giải quyết sự việc Lưỡng Sơn Khê. Hiện giờ cả thôn đã bị sương mù bao phủ, thậm chí sương còn đang khuếch tán ra phía ngoài."
Nghe họ nói vậy, lòng tôi thót một cái, thầm nghĩ phiền toái lớn rồi. Tụ sát trận tôi bố trí chỉ là muốn đối phó Diệp Lượng, thật không ngờ chỉ một ngày một đêm mà sương mù đã lớn như vậy.
Vạn nhất sương mù lan tới thị trấn, tôi thật là tội đáng muôn chết!
Ngồi trên ghế cân nhắc rất lâu, hai người Vương Tiểu Hổ cũng không thúc giục mà đứng bên cạnh quan sát. Lúc sau tôi mới thở dài nói: "Thôi được rồi, nói việc xảy ra nửa năm trước cho hai anh cũng chẳng sao. Có điều các anh tốt nhất nên chuẩn bị tâm lý."
Vương Tiểu Long nói: "Chúng tôi là đạo sĩ, không cần lo, chỉ cần anh nói hết những gì mình biết cho chúng tôi là được."
Tụ sát trận pháp dù sao cũng là do tôi nông nổi gây ra, tự mình không giải quyết được, đương nhiên hy vọng hai người có thể xử lý. Bởi vậy tôi liền nói hết những gì mình biết về chuyện nửa năm trước ra, tất nhiên là giấu kín vai trò của mình trong đó, thậm chí còn giấu cả việc Tiền Sâm giao bối túy cùng con rết ngọc cho mình.
Cùng với đó cũng lược bỏ chuyện từ khi gặp Nhiếp Linh, thân phận của nàng không minh bạch, vạn nhất để họ ohats hiện thì sẽ rất phiền. Vương Tiểu Hổ nghe xong thì nhìn sư huynh, sau đó nói: "Anh nói Diệp Lượng dùng Tam thúc để ép anh xuống huyết trì lấy ngọc quy, sau khi chạy thoát liền quay về thị trấn? Chẳng lẽ anh không hề nghĩ đến việc cứu Tam thúc?"
"Tam thúc đã chết!" Tôi nói: "Tôi đã tận mắt nhìn thấy thi thể ông."
"Nếu biết Tam thúc mình đã chết, tại sao vừa rồi nhìn thấy bức ảnh, anh không nói gì?" Vương Tiểu Long nhíu mày hỏi.
Cuộc sống vốn là như vậy, khi bắt đầu nói một lời nói dối, bạn sẽ phải dùng rất nhiều lời nói dối nữa để che giấu nó, trong thời gian ngắn như vậy làm sao mà chu toàn, cho nên tôi càng nói thì càng sơ hở.
Cho nên cuối cùng tôi quyết định im lặng, giấu chết việc mình bày ra tụ sát trận. Hai người nhìn tôi chằm chằm một hồi, nói: "Vậy được rồi, phiền anh theo chúng tôi đến hiện trường nhìn một chút."
Ra khỏi nhà, Vương Tuyết vẫn đứng chờ bên ngoài, trông thấy tôi liền hỏi: "Bọn họ không làm gì anh chứ?"
Tôi lắc đầu: "Không!"
"Vương cảnh quan, cô vẫn không tin chúng tôi à?" Vương Tiểu Hổ cười: "Được rồi, nhiệm vụ của cô đã hoàn thành. Việc tiếp theo không cần cô đi theo nữa!"
Đúng lúc tôi đang định đi theo hai người thì Vương Tuyết vội ngăn lại, nói: "Các anh định dẫn anh ấy đi đâu?"
Tôi thở dài: "Vương cảnh quan, chuyện này không liên quan tới cô, cô không cần dính vào."
Chỗ đáng sợ của tụ sát trận và hòe mộc hung quan, tôi là người rõ hơn ai hết. Dù gì Vương Tuyết cũng là người thường, tôi không muốn cô ấy bị liên lụy, vốn tưởng chỉ cần lên tiếng là cô ta sẽ buông bỏ, nhưng tôi đã đánh giá thấp sự ngang bướng của Vương Tuyết. Có lẽ đây cũng là số mệnh của cô ấy...