Chờ Nhiếp Linh đi ra, tôi cầm súng chĩa vào gã mặc vest, nói: "Giờ chúng tôi chuẩn bị đi, khẩu súng sẽ bỏ ở bồn hoa ngoài sảnh, anh đợi lát nữa qua lấy là được. Yên tâm, tôi chẳng có chút hứng thú nào với việc của các anh, không phải lo tôi sẽ bán đứng."
Nói thật tôi cũng chẳng lừa hắn, đúng là tôi không có ý bán đứng bọn chúng, chỉ là muốn đảm bảo an toàn lớn nhất cho mình. Nhưng điều làm tôi ngàn vạn lần không ngờ tới, đúng khoảnh khắc mở cửa phòng bước ra, một họng súng đen ngòm liền chĩa thẳng vào trán tôi.
Rốt cuộc tôi đã chạm trán tên sát thủ chuyên nghiệp cùng họ với mình.
Tên này cũng mặc đồ tương tự gã trong phòng, đeo kính đen. Hắn đoạt lại súng trong tay tôi, sau đó ép tôi vào lại phòng.
Gã trong phòng thấy vậy thì lập tức đứng dậy đi tới, đấm một cú thật mạnh vào bụng tôi. Cơn đau bất ngờ làm tôi ngã ra đất, Nhiếp Linh vội ngồi xuống đỡ.
Gã mặc vest giật lấy khẩu súng trong tay tên sát thủ mới tới, dí thẳng vào đầu tôi. Nhìn ánh mắt của hắn có thể biết, hắn đã động sát ý. Trong khoảnh khắc đó, bản năng cầu sinh thúc giục tôi la lên: "Đừng giết, giết tôi các anh sẽ phải hối hận!"
"Hối hận?" Gã mặc vest cười nhạo: "Không giết ngươi ta mới hối hận đó!"
"Tin tôi đi!" Tôi vội nói: "Có phải gần đây, buổi tối các anh thường xuyên mơ thấy ác mộng, trong mơ có người đòi mạng? Tin tôi đi, tôi là một đạo sĩ, có thể giúp được các anh!"
"Đạo sĩ?" Hắn nghe vậy thì nhướn chân mày, thần sắc có vẻ cổ quái nhìn tôi. Từ ánh mắt hắn tôi biết mình đã đánh cược chính xác. Tuy rằng tôi không phải đạo sĩ, nhưng dù gì cũng là thợ nâng quan, giống nhau ở một điểm đó là tiếp xúc với cõi âm.
Kỳ thật tôi cũng chẳng biết chúng có gặp ác mộng hay không. Nhưng theo tôi nghĩ sát thủ chuyên nghiệp giết người vì tiền, tuy nói không phải ai bị giết cũng biến thành oán linh, nhưng tục ngữ có câu, thường đi ở bờ sông thì nào có thể không ướt giày. Tôi chỉ đánh cược, chắc hẳn một trong hai kiểu gì cũng có người bị oan hồn quấn lấy.
Thấy gã cầm súng cứ nhìn tôi chằm chằm, sợ hắn đổi ý, vội nói: "Tin tôi đi, tôi là đạo sĩ thật, tôi có thể giúp anh!"
Gã suy nghĩ một chút rồi quay qua hỏi tên họ Diệp: "Hắn là đạo sĩ thật?"
Tên họ Diệp gật đầu, hơn nữa sát ý đã nhạt đi một ítm
Cuối cùng thật may là tôi đã sống sót, hai tên thương lượng một hồi rồi quyết định giữ lại một mạng của tôi. Nhưng trước khi nhiệm vụ của chúng kết thúc thì chúng tôi phải ở nguyên trong khách sạn, mặt khác chúng tịch thu điện thoại của chúng tôi, trói chúng tôi lại.
Tuy vẫn bị đối xử như tù nhân, nhưng ít ra thì vẫn còn sống.
Chúng trói tôi và Nhiếp Linh tồi nhốt vào phòng ngủ, sau đó hai tên rời đi, tôi biết hẳn là chúng đi giết người.
Thủ pháp trói của chúng cũng rất có kỹ thuật, chúng tôi đã thử vài lần nhưng đều không gỡ được, cuối cùng đành từ bỏ ý định.
Cứ ngồi im như vậy trong phòng ngủ khoảng mấy tiếng đồng hồ thì gã mặc vest quay lại, nhưng không thấy tên họ Diệp đâu.
Nhớ đến lời nói lúc trước gã nói với tôi, hẳn là tên họ Diệp đã lên máy bay tới HongKong. Sau khi cởi trói chúng tôi, gã mặc vest cầm súng ngồi lên giường, nói: "Được rồi, nhiệm vụ ta đã hoàn thành. Giờ ngươi có thời gian để thuyết phục ta!"
Ngồi trong phòng ngủ mấy tiếng, tôi sớm đã chuẩn bị lý do đầy đủ, liền nói luôn: "Tôi là một đạo sĩ, cái này không thể nghi ngờ. Ngay từ lần đầu trông thấy anh, tôi thấy ấn đường anh biến thành màu đen, giữa hai lông mày có một luồng khí âm nhàn nhạt."
Thấy hắn với cái gương ở đầu giường định soi, tôi nói: "Anh không nhìn ra được đâu, chỉ có người trong nghề mới thấy thôi."
"Tại sao?" Hắn hỏi: "Chẳng lẽ ngươi có âm dương nhãn?"
"Đúng!" Tôi đáp: "Chính là âm dương nhãn, có điều muốn giải quyết được phiền toái của anh thì tôi cần được biết tình hình gần đâym ví như thứ anh mơ thấy rốt cuộc ở trạng thái nào, nó nói gì với anh...?"
Gã mặc vest cau mày nhìn tôi chằm chằm: "Tiểu tử ngươi không phải đang lừa ta đấy chứ?"
Thì đúng là tôi đang lừa hắn, lấy đâu ra mắt âm dương. Tôi không thích lừa người ta, nhưng đây là vấn đề sống còn, liền nói: "Nếu anh phát hiện tôi không giúp được anh, thì có thể giết tôi cơ mà!"
Gã đăm chiêu nhìn tôi hồi lâu, cuối cùng nói: "Thôi được, tạm tin ngươi lần này. Thứ ta mơ thấy là một đứa bé."
"Đứa bé?" Tôi lập tức sửng sốt một chút, cau mày: "Anh từng giết trẻ em?"
"Đương nhiên là không!" Gã lắc đầu: "Tuy ta là sát thủ, nhưng bất quá cũng vì để kiếm tiền mà thôi, việc giết trẻ em ta không làm được."
"Nếu không giết trẻ em, tại sao nó lại ám anh?" Tôi nhíu mày nói.
"Đó phải là việc ngươi phải suy xét!" Gã nói: "Dù sao đứa bé này vừa thấy đã biết không phải kẻ bình thường. Tuy rằng trong mơ sự việc khá mơ hồ, nhưng đứa bé này thì ta nhớ rất rõ, nó khoảng ba bốn tuổi hai mắt một màu xám tro."
Nghe hắn nói xong, tôi cau mày suy tư, thầm nghĩ rốt cuộc chuyện này là như thế nào? Đây là chuyện liên quan đến sinh tử của tôi và Nhiếp Linh, không thể làm bừa được.
Trong lúc tôi đang suy tư thì Nhiếp Linh đột nhiên kéo tôi một cái, nói nhỏ bên tai: "Có phải là dưỡng tiểu quỷ không?"
Dưỡng tiểu quỷ?
Đầu tiên là tôi sửng sốt một chút, sau đó thì hai mắt lập tức sáng lên. Đúng vậy, vừa rồi tôi cứ băn khoăn tại sao oán linh lại tìm hắn báo thù.
Đó là bởi trước đó tôi đã biết thân phận của hắn, cho nên mới nghĩ oan hồn nạn nhân báo thù, mà không nghĩ tới việc có người khác hại hắn.
Sát thủ cũng có kẻ thù như mọi người!
Tôi còn nhớ trong bối túy có ghi lại một chuyện về dưỡng tiểu quỷ. Đó là sự việc thời Khang Hi nhà Thanh, một tù tài trên đường lên kinh ứng thí thì gặp mưa lớn, bèn xin trú nhờ nhà một cô gái. Cả hai nảy sinh tình cảm, sau khi mây mưa, tú tài thề với cô gái khi đỗ đạt quay về nhất định sẽ đón cô về nhà.
Cô gái nói với anh ta, dù cho có không đỗ cũng phải quay về, còn cho cho tú tài không ít lộ phí. Không ngờ sau khi ứng thí, tú tài quả thật đỗ bảng nhãn, nhưng lại thất tín bội nghĩa quên lời thề xưa, ở lại kinh thành cưới con gái một vị quan, sinh hưởng vinh hoa phú quý.
Cô gái kia chờ đợi trong mòn mỏi mấy năm mới biết được sự thật, liền muốn nhảy sông tự sát. Nhưng lúc tự sát thì được một người hành nghề âm dương đi đường cứu, người này nghe cô gái khóc lóc kể lể sự tình thì nói: "Giờ cô chết đi chẳng phải là quá tốt cho tên hỗn đản kia sao?"
Đối với những người hành nghề âm dương, thủ đoạn trả thù có thể nói là nhiều vô kể, hắn bèn gợi ý cho cô gái dưỡng tiểu quỷ.
Hòe mộc tụ hồn, dùng máu tươi nuôi dưỡng đủ 7x7 49 ngày, tiểu quỷ sẽ thành!
Tú tài kia từ đó ngày nào cũng gặp ác mộng, ăn không ngon ngủ không yên, mấy năm sau thì không chịu nổi phát điên, nhảy sông tự sát.
Mặc dù dưỡng tiểu quỷ là việc tổn hại đến âm đức, nhưng với thân phận của gã mặc vest, kẻ thù không dám đối mặt trực tiếp với hắn, giở thủ đoạn sau lưng cũng là việc dễ hiểu.
Tôi nói việc dưỡng tiểu quỷ cho gã nghe, hắn lập tức cau mày hỏi: "Việc này có cách nào giải quyết không?"
"Có!" Tôi nói: "Chỉ cần tìm được người dưỡng tiểu quỷ, liền có thể giải quyết!"
"Đi đâu tìm?" Hắn hỏi tôi: "Tìm bằng cách nào?"
Tôi suy nghĩ rồi nói: "Cái này thì phải chính anh nghĩ kỹ xem, người này có thể lấy được tóc hoặc máu của anh, cũng biết ngày sinh tháng đẻ, hẳn phải là người bên cạnh!"